Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 12: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu học thơ

Chương 12:  Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu học thơ.

Vương Lệnh Nghi nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, bước chân như bị dính trên mặt đất, cứng ngắc tại chỗ.

Trên người Minh Đức không có bất kỳ mùi thơm nào.

Minh Đức từ trên trán nàng cầm xuống một mảnh lá cây, sau đó đem lá cây thu vào tay áo, cười nói: "Tẩu tẩu tựa hồ rất khẩn trương."

Vương Lệnh Nghi thừa dịp tay mình chân coi như nghe lời, vội nói: "Cung Phượng Nghi còn có việc."

"Ta đưa ngươi về." Minh Đức Công chúa mặc dù không cười nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên, mặc dù không bôi son nhưng môi của nàng cũng đỏ vô cùng, môi hồng răng trắng thập phần xinh đẹp.

Tuy nói Minh Đức lần này trở về đã điềm tĩnh không ít, nhưng thực chất bên trong vẫn bá đạo như trước đây không hề thay đổi.

Vương Lệnh Nghi dứt khoát ngậm miệng không nói một lời nào.

Minh Đức lần này cũng không cưỡng ép Vương Lệnh Nghi nói chuyện, một đường đi không nói gì.

Đi đến cung Phượng Nghi, Vương Lệnh Nghi mới nhẹ nhàng thở ra, vì vậy cười khách sáo một câu: "Bằng không vào trong uống một chén trà?"

Ai ngờ Minh Đức liền đồng ý: "Như vậy, làm phiền rồi."

Vương Lệnh Nghi: !!!

Cái miệng này của nàng cũng thật tốt rồi, lòng của nàng mệt mỏi quá.

Minh Đức lúc trước kiêu ngạo như vậy, hiện tại da mặt so với tường thành còn dầy hơn. Cho nên vấn đề hiện tại chính là Minh Đức ở Tây Nam rốt cuộc đã trải qua những gì?

Nếu như đã mở miệng mời, bây giờ từ chối thì thật không có đạo lý, vì vậy Vương Lệnh Nghi mặt đen xoay người mang Minh Đức đi vào chính sảnh.

Minh Đức thoáng nhìn khắp nơi, rất tự nhiên ngồi xuống, cười nói: "So với trước kia cũng không có gì thay đổi, tẩu tẩu như thế nào lại không treo chữ của ngươi lên a?"

"Treo lên làm cái gì, chỉ làm trò cười cho người khác." 

Nhan Hoa giờ phút này mang trà lên, trà này là Minh Đức cho người đưa tới, trà pha hai lần đều không có vị gì, đến lần thứ ba mới đưa cho Vương Lệnh Nghi cùng Minh Đức Công chúa thưởng thức.

Đợi Nhan Hoa lui ra, Minh Đức ngón tay thon dài khẽ vuốt ve miệng chén trà, mới nói: "Chữ mà tẩu tẩu tặng cho ta, ta đã cất giữ thật tốt, hiện đang treo trong thư phòng ở đất phong của ta."

Tạ Bảo Lâm cũng không có cho nàng chữ. Chữ duy nhất Vương Lệnh Nghi có được kia chính là nàng tìm trong cái rương của Tạ Bảo Lâm mới trộm được a.

Minh Đức... cùng Tạ Bảo Lâm quen thuộc như vậy sao? Vương Lệnh Nghi cho đến bây giờ cũng không biết rõ.

Vương Lệnh Nghi nghĩ, kì thật không phải chỉ riêng chuyện này, những thứ khác nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Tóm lại là nếu người ta muốn cho nàng biết, nàng mới có khả năng hiểu rõ một chút, còn nếu người ta không muốn cho nàng biết, cho dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể biết được.

"Ngươi thích là tốt rồi." Thanh âm Vương Lệnh Nghi cũng mất đi một chút khí lực.

Ánh mắt Minh Đức trầm lắng nhìn vị Hoàng hậu đang ngồi ở phía xa kia, một ý nghĩ hoang đường dường như chợt lóe lên trong lòng nàng.

Minh Đức từ cung Phượng Nghi đi ra, thiếp thân thị nữ của nàng vừa nhìn thấy liền đi theo phía sau lưng nàng.

Tỳ nữ này lớn lên rất lanh lợi, làm việc cũng vô cùng cẩn trọng, hiển nhiên rất được lòng Minh Đức.

Nàng cười hỏi: "Công chúa hôm nay cùng Hoàng hậu nương nương ôn chuyện?"

"Ân, có thể xem như là vậy." Minh Đức bỗng nhiên dừng lại, "Tiểu nha đầu ngươi nên giữ mồm giữ miệng một chút."

Nàng lại nở nụ cười: "Công chúa nói rất đúng, lúc trước không nhắc tới, về sau cũng sẽ không nói ra." Ngừng một chút, nàng tiếp tục nói: "Nghe nói, công tử Tôn gia muốn làm phò mã a."

Tôn gia? Gia tộc này xưa nay cũng không có gì nổi bật. Công tử Tôn gia, Minh Đức không phải chưa từng bái kiến qua, nói đến độ tuổi thích hợp với nàng sợ là cũng chỉ có tam phòng thứ tử Tôn Gia Tề. Nghe nói hắn cả ngày vùi đầu đọc sách, cũng rất khắc khổ, bất quá có cố gắng như thế nào cũng không nổi bật.

"Hắn cũng xứng sao." Minh Đức lạnh lùng nói.

***

Trong cung truyền đi một tin đồn nho nhỏ: Vương Quý phi nương nương có ý đồ khắc phục tình trạng mù chữ của bản thân, đã hướng đối thủ trước kia - Tạ Hoàng hậu thành tâm lĩnh giáo, mỗi ngày đều thành thành thật thật đến cung Phượng Nghi học làm thơ, nghe nói muốn ở trong bữa tiệc bộc lộ tài năng.

Hoàng đế tỏ vẻ: Cũng không có gì đáng mong chờ.

Nhưng mà sự thật là, trong thư phòng cung Phượng Nghi, Vương Lệnh Nghi đầu cúi thấp, mặt như muốn khảm vào trong mặt bàn.

Tạ Bảo Lâm lạnh nhạt nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"..." Vương Lệnh Nghi nhìn chằm chằm vào sổ sách trên bàn, ngập ngừng nói, "Còn chưa xem hết..."

Tạ Bảo Lâm thật muốn đưa tay bóp chết Vương Lệnh Nghi: "Sổ sách này cũng không nhiều lắm, mà từng loại sổ sách ta đều chọn những quyển kinh điển nhất, đã mấy ngày trôi qua, hôm nay ngươi nói cho ta biết ngươi còn chưa xem hết?"

Thời điểm Tạ Bảo Lâm nổi giận, lý trí nói cho Vương Lệnh Nghi biết không nên cùng nàng tranh luận.

Cho nên Vương Lệnh Nghi thật sự không dám nói cho Tạ Bảo Lâm biết, lúc ấy nàng nói muốn học thơ chỉ là tìm cớ thoát thân.

"Ngày mai, chậm nhất là ngày mai, ngươi phải xem cho xong, còn phải cẩn thận nghiền ngẫm." Tạ Bảo Lâm nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, nàng không biết được rằng hành động của mình bây giờ chính là đang "nuốt chửng", chẳng khác nào hành động trước đây nàng từng cười nhạo Vương Lệnh Nghi.

Vương Lệnh Nghi kéo kéo quyển sách trong tay, do dự liên tục, vẫn là tận lực giữ bình tĩnh nói: "Minh Đức Công chúa..."

"Như thế nào?" Tạ Bảo Lâm lúc này căn bản không nghĩ đến phản ứng của Vương Lệnh Nghi.

"Thái hậu muốn Minh Đức Công chúa cùng Hoàng hậu học thơ." Vương Lệnh Nghi nói.

Tạ Bảo Lâm nhất thời không kịp phản ứng, thuận miệng nói: "Nàng muốn tới thì tới. Bổn cung dạy một người cũng là dạy, hai người cũng giống như nhau, huống chi dạy ngươi so với dạy toàn bộ hậu cung còn tốn sức hơn."

Vương Lệnh Nghi cầm tấm đệm đang đỡ dưới thân mình lặng yên kéo ra ngoài.

Sau một khắc, Tạ Bảo Lâm hiểu được, cắn răng nói: "Vương Lệnh Nghi, Thái hậu muốn Hoàng hậu dạy Minh Đức?"

"Nương nương ngươi nghe ta giải thích." Vương Lệnh Nghi vội vàng trốn sang bênh cạnh, "Minh Đức Công chúa nói ngươi từng đã đáp ứng cho nàng một quyển Vinh gì gì đó thi tập, có đúng hay không?"

Tạ Bảo Lâm hồi tưởng một chút: "Vinh Trân, đúng là có chuyện này, về sau nàng chẳng phải đã đi Tây Nam rồi sao, còn cần làm gì a."

Vương Lệnh Nghi khóc không ra nước mắt: "Cũng là bởi vì bản thi tập này, nàng mới nói muốn học a."

"Ngươi khóc cái gì?" Tạ Bảo Lâm nhìn rất không vừa mắt.

Vương Lệnh Nghi nói: "Ta không có khóc."

Nói xong, Vương Lệnh Nghi cảm giác nước mắt theo gương mặt trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Tạ Bảo Lâm ghét bỏ liếc nàng một cái, nhắc nhở: "Ngươi muốn khóc cứ khóc, chỉ là đừng làm rơi nước mũi, sẽ làm dơ tẩm cung của ta."

Vương Lệnh Nghi chỉ là cho rằng mình tự đào hầm nói muốn học thơ đã quá thảm rồi, còn bị Tạ Bảo Lâm ghét bỏ, Vương Lệnh Nghi dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, ngồi dậy liền bổ nhào về phía Tạ Bảo Lâm.

Tạ Bảo Lâm sao có thể nghĩ đến Vương Lệnh Nghi bỗng nhiên nổi điên như vậy, không có phòng bị liền bị Vương Lệnh Nghi đẩy ngã, cái ót đập xuống đất mang đến một trận đau nhức.

"Ngươi tránh ra." Tạ Bảo Lâm vừa định đem Vương Lệnh Nghi đẩy ra, lại nhớ tới ngày ấy cái trán của Vương Lệnh Nghi vừa đụng vào tường liền rơi nước mắt, nàng có chút chần chờ, không dám ra sức.

Vương Lệnh Nghi hiển nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, nắm chặt vạt áo Tạ Bảo Lâm, vùi đầu vào ngực nàng, nước mắt trên mặt cũng tự nhiên được cọ sạch sẽ, nhưng thân thể cũng không đứng dậy nổi, tựa vào lòng Tạ Bảo Lâm, nghe thấy trên người có hương thơm nhàn nhạt.

Tạ Bảo Lâm khống chế được chính mình không đem tay bóp chết Vương Lệnh Nghi, nói: "Ngửi cái gì mà ngửi? Ngươi là chó sao?"

Vương Lệnh Nghi bĩu môi: "Nương nương, trước kia có người nói ta không hiểu chuyện, ngươi nói xem, ta thật sự không hiểu chuyện sao?"

Giờ phút này, Vương Lệnh Nghi giương mắt lên, đôi mắt kia thập phần tinh xảo, bên trong tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống một trận mưa, vô cùng ẩm ướt. Tạ Bảo Lâm nghĩ: Vương Lệnh Nghi mỗi khi khóc lên nguyên lai chính là như vậy.

Tạ Bảo Lâm thản nhiên nói: "Ngươi làm sao sẽ hiểu chuyện a?"

Vương Lệnh Nghi giật mình.

Nàng dường như lại rơi vào tuyệt vọng.

"Ta còn có chuyện muốn làm."

"Vương Lệnh Nghi, ngươi có thể hiểu chuyện một chút được không? Bây giờ cũng không phải lúc hờn dỗi."

"Vậy trước tiên tách ra một đoạn thời gian a."

Vương Lệnh Nghi tâm tình sa sút, chậm rãi ngồi thẳng người, lui về sau một bước.

Tạ Bảo Lâm giọng nói cũng không thay đổi: "Ngươi không phải là như vậy sao? Vương Lệnh Nghi hiểu chuyện, sẽ còn là Vương Lệnh Nghi sao?"

Vương Lệnh Nghi nhìn trên mặt Tạ Bảo Lâm cũng không có biểu hiện gì, chỉ cảm thấy: Nguyên lai vẫn là nàng không quen bị Tạ Bảo Lâm nghĩ như vậy.

Hết lần này tới lần khác vẫn là Tạ Bảo Lâm.

Vương Lệnh Nghi lần nữa bổ nhào đến người nàng, hai tay vòng lên ôm lấy cổ Tạ Bảo Lâm, dịu dàng nói: "Nương nương ~ "

Tạ Bảo Lâm đem nàng đẩy qua một bên, sau đó sửa sang lại y phục của mình: "Thật không biết Vương gia vì cái gì cho ngươi tiến cung."

Vương Lệnh Nghi nở một nụ cười: "Không phải Vương gia, là ta tự mình muốn tiến cung a."

"Ngươi đúng là điên rồi." Tạ Bảo Lâm làm như không nhìn thấy nàng, đưa tay đem thi thư đưa cho Vương Lệnh Nghi, ngoài miệng nói, "Rất nhiều người không muốn tiến cung, ngươi còn chủ động muốn vào."

Vương Lệnh Nghi nằm xuống.

Chiếu nhỏ được dệt đến vô cùng mát mẻ, cũng không bị thô ráp, Vương Lệnh Nghi rất thoả mãn, thoải mái dễ chịu thở hắt ra một hơi: "Tạ Bảo Lâm, chủ động cũng có điểm tốt của chủ động a."

"Ví dụ như ngươi chủ động học thơ có phải không? Ngồi dậy, nói xem hôm nay ngươi đã đọc hết "Đứa con thứ bảy của Kiến An" chưa?"

Tạ Bảo Lâm rõ ràng đã biết rõ câu trả lời, cũng không chờ đợi nàng hồi âm. Vương Lệnh Nghi lười biếng ngồi dậy, thuận thế nghĩ đến việc dựa vào người Tạ Bảo Lâm, lần này Tạ Bảo Lâm đã có phòng bị, lập tức đưa tay giữ lại đầu Vương Lệnh Nghi, mặt không chút thay đổi nói: "Về phía Minh Đức, ngươi muốn như thế nào?"

"Trước hết cứ để cho nàng hào hứng đi a." Vương Lệnh Nghi trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu, "Nàng nhất định sẽ hối hận."

Tạ Bảo Lâm chưa từng nhắc nhở nàng, không phải ai cũng cảm thấy thơ ca khó khăn.

Mệnh lệnh của lão sư giả Vương Lệnh Nghi nếu như đã được truyền đi, Minh Đức tự nhiên sẽ cho người hồi âm.

Kì thật cũng chỉ là một tờ giấy, nét chữ phía trên rồng bay phượng múa viết một chữ "Thiện".

Thiện?

Vương Lệnh Nghi dáng tươi cười bắt đầu có chút không được tự nhiên: Ngươi sẽ biết còn nhiều thiện(*) a.

(*) Điều tốt.

***

Trái phải Tạ Bảo Lâm vẫn còn thiếu Minh Đức một quyển thi thư, liền đến trả cho nàng a.

Minh Đức những ngày gần đây đều ở trong cung cùng Thái hậu, làm thời điểm Vương Lệnh Nghi đem một quyển thi tập dày cộm đưa đến trước mặt Minh Đức, Minh Đức liền đặt xuống viên cờ đang cầm trên tay, kinh ngạc nhìn nhìn, nói: "Nhiều như vậy sao?"

"Ta nghĩ ngươi sẽ rất thích nên chọn lấy toàn tập." Vương Lệnh Nghi dáng vẻ tươi cười đoan trang.

Minh Đức nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn nói: "Làm phiền tẩu tẩu, ta nhất định xem hết, sau đó cùng tẩu tẩu thảo luận một chút."

Vương Lệnh Nghi: Ta không nghĩ như vậy nha! Ai muốn cùng ngươi thảo luận chứ!

"Nếu như thế ta liền đi trước."

Minh Đức bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm nhỏ nhẹ, rồi lại mơ hồ mang theo một chút chờ đợi: "Tẩu tẩu, cùng ta đánh một ván cờ có được không?"

Minh Đức ngồi ở dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt dịu dàng, thần sắc cũng mềm mại đi vài phần.  

Hết chương 12.