Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 34: Vấn Sam

Chương 34: Vấn Sam.

Vương Lệnh Nghi lúc này mới yên tâm, một lần nữa cài cây trâm ngọc kia trở về búi tóc của mình, rồi sau đó chuẩn bị xoay người rời khỏi, lúc này nàng chợt nghe được thanh âm có lẽ là của một người phụ nữ trung niên: "Ngươi gầy đi nhiều."

Tạ Bảo Lâm dường như đang mỉm cười một chút, nói: "Vẫn luôn như vậy."

Thời điểm trầm mặc kéo dài thật lâu làm cho người ta lúng túng cuối cùng cũng qua đi, Tạ Bảo Lâm rốt cuộc mở miệng nói: "Người đến đây là vì Tạ gia."

Thật ra giọng nói này chính là kiên quyết khẳng định. Nhưng mà không hiểu sao Vương Lệnh Nghi lại có cảm giác nàng chưa bao giờ nghe được thanh âm bi thương như vậy của Tạ Bảo Lâm, Tạ Bảo Lâm ở trong lòng nàng, tài mạo song toàn, thân phận cao quý, làm sao lại có thể trong một khoảnh khắc liền trở nên cô đơn đến như vậy? Tâm Vương Lệnh Nghi dần dần trùng xuống.

"Tạ gia không liên quan đến ngươi."

Tạ Bảo Lâm "A" lên một tiếng.

Tạ mẫu lại tiếp tục nói: "Tạ gia thịnh hay suy, cũng không liên quan gì tới ngươi. Một gia tộc nếu đã muốn suy sụp, một mình ngươi làm sao có thể ngăn lại cơn sóng dữ?"

Lần này Tạ Bảo Lâm cũng im lặng không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Tạ mẫu có lẽ cũng không biết nên nói như thế nào mới có thể tiếp tục cùng Tạ Bảo Lâm duy trì câu chuyện, chủ đề này một lần liền kết thúc, hai người cũng không có cách nào có thể tiếp tục được.

Vương Lệnh Nghi lặng im đứng ngoài cửa, nàng lặng đi, trong lòng như có một con mèo nhỏ đang vô tư cào cấu, thập phần khó chịu, mà nàng cái gì cũng không thể làm được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

"Chân của phụ thân đã tốt lên rồi?" Rất lâu sau bên trong mới xuất hiện một động tĩnh rất nhỏ, Tạ Bảo Lâm nhẹ giọng hỏi.

Tạ mẫu không nhanh không chậm đáp lời nàng: "Tốt, tốt lên rồi, chỉ là mỗi khi mưa rơi xuống, tiết trời trở lạnh, đầu gối vẫn còn đau một chút."

Tạ Bảo Lâm vốn dĩ vẫn còn đang dựa vào tấm đệm ở sau lưng, nghe nàng nói như vậy liền chậm rãi ngồi dậy, mang giày vào chân sau đó đi đến một góc trong gian phòng, mở ra ngăn kéo thứ hai, bên trong đặt những cái bao bảo hộ đầu gối hết sức chỉnh tề, đường may của mỗi một cái đều thập phần tinh tế tỉ mỉ. Tạ Bảo Lâm cẩn thận chọn lựa một chút, cuối cùng nàng cầm lên một cái được xem như là tốt nhất trong số đó, đóng lại ngăn kéo, quay đầu đi trở về bên giường, đem cái bao đầu gối đưa đến trong tay phu nhân, mới nói: "Đừng nói là ta đưa a."

"Thân thể của ngươi..." Tạ mẫu ngập ngừng, bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt nói: "Rất tốt."

Tạ mẫu hôm nay tận mắt nhìn thấy bộ dạng của Tạ Bảo Lâm như thế này, làm sao lại không hiểu? Nàng bước một bước đến gần Tạ Bảo Lâm, im lặng suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói: "Ngươi phải chiếu cố tốt chính mình, ta phải đi rồi."

Tạ Bảo Lâm thậm chí một câu níu giữ cũng không thể nói ra.

Chân Vương Lệnh Nghi cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.

Tạ mẫu cầm đồ bảo hộ đầu gối trong tay, có chút do dự đứng dậy, từ từ hướng về phía cánh cửa bên này đi tới, khoảng cách với Vương Lệnh Nghi càng ngày càng gần. Lúc nàng đi gần đến cửa, Tạ Bảo Lâm chợt lên tiếng nói: "Mẫu thân."

Tạ mẫu tay vốn đang muốn vén bức rèm kia lên, trong phút chốc liền ngừng lại, đưa lưng về phía Tạ Bảo Lâm, thật lâu cũng không có động tác gì khác.

"Thật xin lỗi." Thanh âm Tạ Bảo Lâm trước sau như một đều rất đạm nhạt bình tĩnh. Chẳng qua là Vương Lệnh Nghi lại dường như cảm nhận được mỗi một chữ nói ra từ miệng Tạ Bảo Lâm đều chất chứa tâm tình bất ổn.

Tạ Bảo Lâm lần nữa lại nói: "Thật xin lỗi."

Vương Lệnh Nghi liền nghe được tiếng khóc rất nhẹ, tiếng khóc nhỏ đến nổi không một ai có thể nghe thấy của Tạ mẫu.

"Ta khi đó... lẽ ra không nên lôi kéo Vấn Sam cùng ta đi ra ngoài." Tạ Bảo Lâm thật rất khó khăn mới nói ra được một câu này, "Là ta bất lực không thể cứu được hắn, nếu như lúc trước người gặp chuyện không may không phải Vấn Sam, mà là ta, có phải tất cả mọi người đến bây giờ vẫn đều rất vui vẻ có phải hay không?"

Tạ mẫu nhắm chặt hai mắt, từng giọt nước mắt thay nhau rơi xuống.

"Phải hay không?" Tạ Bảo Lâm hỏi lại một lần nữa.

Tạ mẫu quay đầu lại, nhìn Tạ Bảo Lâm vẫn một mực đứng ở phía sau, trong mắt xuất hiện loại tâm tình rất phức tạp. Tạ Bảo Lâm giờ phút này tóc dài rối tung tùy ý buông thả ở sau lưng, gương mặt tái nhợt tiều tụy, đôi môi trắng bệch giống như không có một chút máu. Thân thể thập phần yếu ớt, gầy đến nổi chút gió thổi qua cũng liền xiêu vẹo.

Đây là Tạ Bảo Lâm của nàng sao?

"Ta chưa bao giờ trách ngươi." Cổ họng Tạ mẫu nghẹn lại từng hồi, nàng dừng lại một lúc lâu, cố gắng điều hoà tâm tình cùng hơi thở, rồi mới có thể tiếp tục nói, "Ngươi cùng Vấn Sam, đều là ta trăm cay nghìn đắng sinh ra, nếu như ngươi gặp chuyện không may, ta như thế nào lại có thể tốt hơn?"

Tạ Bảo Lâm nghiến răng, hai bàn tay siết chặt: "Mà ta lưu lại thì có lợi ích gì? Nếu là Vấn Sam..."

Tạ mẫu rủ mắt xuống, nhẹ nhàng cắt ngang lời nàng: "Bảo Lâm, có lẽ vận mệnh của Vấn Sam đã như vậy, người chết cũng đã chết rồi, ngươi cũng nên bỏ qua hết thảy tiếp tục nhìn về phía trước."

"Phụ thân đến nay cũng không có tâm trạng làm bất cứ việc gì, mẫu thân lại như trước ru rú ở trong nhà không muốn đi ra ngoài." Tạ Bảo Lâm thanh âm khàn khàn, "Như vậy, phụ thân cùng mẫu thân có đang nhìn về phía trước sao?"

Vương Lệnh Nghi trong lòng như bị một tảng đá lớn đè ép đến khó thở, rốt cuộc nàng không cách nào có thể lưu lại nghe tiếp. Nàng nhẹ chân nhẹ tay trở lại trước bàn tròn, bưng lên chiếc khay kia, lại chậm rãi bước ra khỏi tẩm điện.

Tiểu nha đầu trông cửa vừa nhìn thấy Vương Lệnh Nghi từ bên trong đi ra, lúc này liền muốn kinh hô lên một tiếng, Vương Lệnh Nghi hướng nàng lắc đầu, hạ giọng nói: "Ngươi bưng cái khay này, chút nữa bên trong không còn ai nữa, nhớ thử lại một chút xem có còn nóng hay không rồi mới mang vào."

"Nương nương đã phân phó không cho người ngoài vào trong a." Tiểu nha đầu tiếp nhận chiếc khay từ tay Vương Lệnh Nghi, gấp đến độ nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

Vương Lệnh Nghi nhàn nhạt nói: "Bổn cung không phải người ngoài."

Tiểu nha đầu giờ phút này cảm thấy không thể như thế này được nữa, đánh bạo ngăn Vương Lệnh Nghi lại, nhất quyết không để cho nàng rời đi, chỉ sợ Vương Lệnh Nghi nghe được cái gì không nên nghe, đi ra ngoài lại khua môi múa mép nói lung tung.

"Bổn cung nếu thật sự đã nghe được cái gì muốn đi ra ngoài nói với bọn họ, ngươi có khả năng ngăn cản được sao?" Vương Lệnh Nghi nghiêm túc nói, "Còn nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng Hoàng hậu nương nương nhắc đến chuyện bổn cung đã tới đây? Ngươi sợ cái gì?"

Tiểu nha đầu hiện tại nghe cái gì cũng không chịu hiểu, Vương Lệnh Nghi dứt khoát nói: "Bổn cung đi đến hậu viện chờ đợi, sẽ không rời khỏi cung Phượng Nghi."

Tiểu nha đầu bán tín bán nghi cũng không dám tin tưởng, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Vương Lệnh Nghi chậm rãi đi vào hậu viện.

***

Rừng trúc phía sau hậu viện cung Phượng Nghi bị gió thổi mà nhẹ nhàng lay động, Vương Lệnh Nghi đi trên con đường mòn như ẩn như hiện bên dưới, bên tai là thanh âm của lá trúc hoà cùng tiếng chuông gió leng keng, nàng chậm rãi bước đi, nước mắt yên lặng theo gò má rơi xuống.

Tạ Vấn Sam so với Tạ Bảo Lâm chỉ nhỏ hơn một tuổi, năm đó Tạ Bảo Lâm cũng là tài nữ có danh có tiếng trong kinh thành, tỷ đệ hai người thật sự được rất nhiều người biết đến.

Tạ gia Tạ Vấn Sam, học phú sâu rộng, còn trẻ đã thành danh. Bởi vì Tạ Vấn Sam có thiên phú dị bẩm, Tạ gia ở trên người Tạ Vấn Sam đặt rất nhiều kì vọng, cũng đặt tâm huyết rất lớn, từ lão sư dạy dỗ Tạ Vấn Sam, cho đến những sinh hoạt trong cuộc sống hàng ngày, không một thứ gì là không được sắp xếp tỉ mỉ. Mà Tạ Vấn Sam cũng hoàn toàn không chịu thua kém, không phụ sự kì vọng của bọn họ, văn chương làm ra tuy không phải từ ngữ uyển chuyển trau chuốt, văn tự tuy có phần chất phác nhưng lại cực kì thâm hậu. Lúc ấy Hoàng đế thậm chí còn trực tiếp gọi tên Tạ Vấn Sam, muốn hắn cùng làm bạn với mình đọc sách viết chữ.

Hoàng đế lúc trước khi vẫn còn là Thái tử, Tạ Các lão đường đường là một Thái phó cao cao tại thượng. Hoàng đế sau khi lên ngôi, Tạ Vấn Sam lại là thư đồng bên cạnh thiên tử, trong lúc nhất thời Tạ gia phong quan vô lượng, trong kinh không có một nhà thế gia nào có khả năng sánh bằng.

Tạ Vấn Sam chính là một người xuất chúng như vậy, nhưng năm năm trước không may đã bị cướp ngựa làm cho mất mạng. Tạ gia tổn thất một hài tử cực kỳ thông minh tài giỏi, phụ thân của Tạ Vấn Sam bắt đầu kể từ lúc ấy, tình hình sức khỏe liền trở nên suy yếu, thân thể không còn được như lúc trước.

Tình huống cụ thể là như thế nào, Tạ gia đã tìm mọi cách cố ý giấu giếm, dường như tất cả những nhà thế gia khác cũng không rõ ràng lắm, Vương Lệnh Nghi cũng chỉ biết là Tạ Vấn Sam đã ra đi, cùng lúc ấy phụ thân của hắn nổi cơn thịnh nộ nhất định dẫn người truy cứu chuyện cướp ngựa này. Hôm nay nghe được vấn đề này, chỉ sợ lúc ấy chính là Tạ Bảo Lâm đang ở cùng một chỗ với Tạ Vấn Sam.

Nàng ngồi ở bên bờ hồ trong hậu viện không biết đã ngồi bao lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân thật nhẹ nhàng cũng thật chậm rãi.

Vương Lệnh Nghi vội quay đầu lại nhìn, trông thấy Tạ Bảo Lâm, vì vậy lập tức nâng lên một nụ cười sáng lạn: "Ngươi như thế nào lại đi ra đây a, táo đỏ nước đường đã uống chưa?"

Tạ Bảo Lâm lắc đầu: "Còn chưa uống."

"Như vậy làm sao được, là ta tự tay nấu a." Vương Lệnh Nghi nói đến hai chữ "tự tay" này còn đặc biệt nâng cao giọng, cố ý nhấn mạnh, giống như nếu Tạ Bảo Lâm không chịu uống liền phạm phải tội ác tày trời a.

Tạ Bảo Lâm cũng không thèm để ý đến trên mặt ghế đá bên hồ dính đầy bụi, vừa muốn ngồi xuống lại bị Vương Lệnh Nghi tay mắt lanh lẹ ngăn lại: "Ghế đá rất lạnh, bằng không thì chúng ta trở về tẩm điện của ngươi, hay đi đến thư phòng a, loại ghế này ngươi vẫn không nên ngồi."

Tạ Bảo Lâm cũng không tiếp tục cố chấp ngồi xuống, nàng đứng sau lưng Vương Lệnh Nghi, nhìn búi tóc của Vương Lệnh Nghi có chút lỏng lẻo, lại vô tình như ẩn như hiện chiếc cổ thon dài, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã nghe được rồi."

Vương Lệnh Nghi nhìn nàng, sau đó gật đầu thừa nhận: "Vốn không phải cố ý a."

Vương Lệnh Nghi nói xong câu này, người bên cạnh lại không có động tĩnh gì, nàng lúc này mới có chút do dự mở miệng nói: "Ta trước kia cũng đã từng gặp qua đệ đệ của ngươi một lần. Khi đó ta cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, thật sự còn rất nhỏ, ở ngôi chùa miểu dưới chân núi đã trông thấy đệ đệ của ngươi cưỡi một con ngựa rất cao to, gương mặt cũng thập phần thanh tú."

"Vấn Sam đặc biệt rất yêu ngựa." Tạ Bảo Lâm im lặng một lúc, cuối cùng mới nói.

Vương Lệnh Nghi không đáp lời nàng, thoáng cái liền ngồi dậy, đưa tay sờ lên mặt ghế đá bên dưới, cảm giác ấm áp truyền đến rõ ràng không sai biệt lắm, mới quay đầu lại, tự nhiên kéo lấy tay Tạ Bảo Lâm: "Tới chỗ này ngồi a, ta làm ấm cho ngươi tốt lắm rồi."

Tạ Bảo Lâm tùy ý nàng đem mình ấn xuống ngồi trên ghế, ghế đá vẫn còn lưu lại cảm giác rất ấm áp.

Vương Lệnh Nghi tự mình ngồi xuống bên cạnh nàng, quay đầu lại, hỏi nàng: "Bởi vì đệ đệ của ngươi rất yêu ngựa, cho nên ngươi liền cố gắng học cưỡi ngựa sao?"

"Ân."

Vương Lệnh Nghi mỉm cười nói: "Vấn Sam nhất định rất thích ngươi."

"Ta không biết." Tạ Bảo Lâm trong mắt ngập tràn một tầng sương mù, mơ hồ nhìn xa xăm, thanh âm của nàng vẫn còn lưu lại một tầng bi thương, "Hắn nhất định rất hận ta a, khi đó hắn mới mười lăm tuổi, mới mười lăm tuổi..."

Vương Lệnh Nghi trong lòng dâng lên chút cảm giác u ám, nàng đột nhiên vòng tay ôm lấy Tạ Bảo Lâm, đầu dựa vào trên vai nàng, hơi thở ấm áp lặng yên chạm vào cổ Tạ Bảo Lâm.

"Ta thiếu Vấn Sam một mạng, ta như thế nào còn có thể tiếp tục sống đến bây giờ?"

Tạ Bảo Lâm hết lần này tới lần khác tự trách bản thân mình, nàng ngẩng đầu, bờ môi ôn nhu đặt vào trên trán Vương Lệnh Nghi.

Có thể vì tâm tình khẩn trương, cũng có thể là do ở trong khí trời nhẹ nhàng khoan khoái nhưng lại có chút nóng nực, trên trán Vương Lệnh Nghi còn đổ ra chút mồ hôi. Lúc hôn lên đó, lại mang đến cảm giác ẩm ướt.

"Vương Lệnh Nghi, vì cái gì ngươi lại muốn tiến cung?" Tạ Bảo Lâm hôn lên trán Vương Lệnh Nghi, rồi đến lông mày, giờ phút này lại hôn lên đôi mắt vốn đang nhắm lại của nàng. Tạ Bảo Lâm thậm chí có thể cảm nhận được hai hàng lông mi của Vương Lệnh Nghi có chút rung rung, sau đó lướt xuống môi của nàng, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn. Tạ Bảo Lâm mơ hồ không rõ hỏi: "Vì cái gì sau khi tiến cung, ngày thường luôn muốn đối nghịch với ta?"

Vương Lệnh Nghi nhẹ nhàng thở hổn hển đáp lời: "Rõ ràng là ngươi nhìn ta không vừa mắt trước a."

Tạ Bảo Lâm hôn lên chóp mũi của nàng, nghe vậy, liền nhẹ nhàng cắn một cái, nói: "Ngươi khiêu khích ta trước a."

"Ta không nhớ rõ." Chuyện của một năm trước, Vương Lệnh Nghi làm sao còn có thể nhớ rõ ràng a?

Tạ Bảo Lâm nhắm mắt, cũng không trả lời nàng, chỉ dịu dàng hôn lên môi Vương Lệnh Nghi, cẩn thận từng chút một miêu tả vành môi của nàng, kiên nhẫn mà lưu luyến. Tạ Bảo Lâm nâng tay đặt lên cổ Vương Lệnh Nghi, theo sau đó nàng nhẹ nhàng đưa tay mình vào bên trong cổ áo.

"Chúng ta đang ở bên ngoài." Vương Lệnh Nghi trong lòng cả kinh, nhẹ giọng nhắc nhở, ý loạn tình mê trong phút chốc liền tiêu tan đi vài phần.

Tạ Bảo Lâm yên lặng nhìn Vương gia cô nương trước mặt mình, bàn tay vốn dĩ đang với vào trong cổ áo vẫn còn chưa chịu lấy ra. Vương Lệnh Nghi có một đôi mắt sáng ngời, giống như bên trong có chứa một dòng nước mát, bờ môi đỏ đến mức làm cho người ta kinh sợ, giờ phút này Vương Lệnh Nghi cũng lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt nhu tình động lòng người.

Tạ Bảo Lâm nghiêng đầu, khẽ cắn vào vành tai Vương Lệnh Nghi.

Vương Lệnh Nghi cảm giác toàn thân không được tự nhiên, phía sau lưng còn sinh ra chút sợ hãi, nhưng nàng không muốn dừng lại, nàng cảm giác thân thể mình như dần dần bị rút hết khí lực, cho dù có muốn tránh cũng tránh không được.

Tạ Bảo Lâm thường ngày cũng không phải là người như thế này?

Chỉ sợ là Tạ Bảo Lâm trong lòng lo lắng, lại không biết nên nói ra cùng ai.

"Tháng ngày của ngươi trôi qua thật sự rất vất vả, Vấn Sam không có lỗi với ngươi sao? Nếu như ngươi có lòng, vậy thì cố gắng sống thật tốt, sống thay cho cả phần của Vấn Sam." Vương Lệnh Nghi thanh âm êm dịu.

Sau đó nàng cũng cảm giác được vài giọt nước mắt nóng hổi vô thanh vô tức rơi vào cổ áo của mình, nóng hổi đến đáng sợ.

Vương Lệnh Nghi cũng nhịn không được, tay phải nâng lên xoa xoa gương mặt Tạ Bảo Lâm, im lặng rơi nước mắt.

Hết chương 34.