Đầu ngón tay của Lâm Lập Phong đặt ở bên ngoài tiểu huyệt mẫn cảm, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho Liên Hân run rẩy cùng co rút từng đợt.
Cô nương theo tay hắn mà đong đưa, huyệt khẩu nhẹ nhàng khép mở, đem ngón giữa thon dài nuốt trọn đi vào.
"A~..."
Liên Hân nhịn không được, thỏa mãn kêu nhỏ ra tiếng, kể cả chỉ là một ngón tay cũng làm cho cô được an ủi rất nhiều.
Lâm Lập Phong hít sâu một hơi, chỗ này của cô quá chặt.
Bên trong một tầng lại một tầng chặt chẽ cắn lấy, chỉ dùng ngón tay đều cảm giác được vô số miệng nhỏ đang khẩn trí mà hút vào.
Một loại cảm giác xa lạ, quỷ dị, tê dại từ đầu ngón tay xông thẳng lên đỉnh đầu Lâm Lập Phong.
Ngón tay đã như vậy, nếu có thể dùng cái đó cắm vào...Hắn lưu luyến mà cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân mình.
Liên Hân gấp không chờ nổi, bắt lấy bàn tay khác của Lâm Lập Phong đưa đến bên miệng.
Thực nhanh, một cây ngón trỏ bị cô gặm mút đến ướt dầm dề.
Lâm Lập Phong sợ Liên Hân mệt, duỗi tay nhẹ nhàng ấn cô nằm xuống. Sau đó hắn đem cặp chân nõn nà tách rộng thêm ra, gập lên phía trên, để lộ tiểu huyệt ra ngoài.
Lâm Lập Phong không thầy cũng biết, theo bản năng mà duỗi dài ngón giữa, gia tăng tốc độ ở hai cánh môi rút ra thọc vào không ngừng.
Liên Hân ân a kêu to, đầu nhũ lúc này cũng bị hắn dùng tay kia khảy khảy đùa giỡn, môi âm hộ bên dưới càng ngày càng ửng hồng.
Lâm Lập Phong cúi đầu cẩn thận quan sát một chút, đột nhiên nhanh trí hỏi "Có thể liếm chỗ này sao?"
Hệ thống vừa mới ở trong não bộ trả lời "có thể", Liên Hân lập tức liền ưỡn hông lên cao, đưa tới trước mặt hắn.
"Có thể! Mau! Mau liếm..."
Lâm Lập Phong vội vàng tách rộng hai chân, sườn mặt anh tuấn thư lãng cúi thấp, một bên ngón tay không ngừng cắm sâu vào huyệt, kịch liệt làm đến mức dâm thuỷ ọp ẹp văng ra, một bên môi lưỡi dán lên mà liếm mút.
Đầu lưỡi linh hoạt bay nhanh xoay vòng cùng ngón tay điên cuồng rút cắm làm Liên Hân thét đến chói tai.
Lâm Lập Phong phát hiện, huyệt khẩu nhỏ hẹp đang khắc chế không được mà khẩn thiết há mồm, hai cánh hoa bị hắn liếm đến lầy lội bất kham, một hạt đậu nhỏ ở giữa sừng sững dựng thẳng.
Hắn không biết đây là cái gì, lại theo bản năng dùng môi bọc lấy, tấm tắc mà mút.
Liên Hân hét lên một tiếng, phì huyệt kịch liệt run rẩy bắn ra một dải dâm dịch, phun đầy trên mặt Lâm Lập Phong.
Hắn sửng sốt trong chốc lát, khẩn trương mà đem Liên Hân bế lên.
"Liên Hân? Chị làm sao vậy? Liên Hân?"
Hắn có phải đã chạm vào chỗ không nên chạm hay không?
Lâm Lập Phong đang chuẩn bị sờ di động gọi xe cứu thương, Liên Hân mới vất vả mà thì thào "Không phải...không có việc gì. Là...là cao trào..."
Cô vốn dĩ cực kỳ mẫn cảm, hắn còn lộng như vậy, ai mà chịu được?
Lâm Lập Phong nghiêm túc nhìn cô.
"Như vậy là tốt hay xấu?"
Liên Hân ấp úng che mặt, nằm bẹp xuống sô-pha, không lên tiếng.
Hắn bèn dùng di động tra một chút, banh mắt mà học hỏi hồi lâu, sau đó mới ném điện thoại lên bàn.
Một cây côn th*t thô to xuất hiện trước mặt Liên Hân. Lâm Lập Phong đem hai chân cô dạng rộng ra, một bên tự sướng một bên gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt.
Liên Hân trợn mắt, thấy hắn chỉ có thể vừa nhìn vừa làm, thực đáng thương, vì thế cũng vươn ra đầu lưỡi linh hoạt giúp hắn liếm liếm. Nhưng bởi vì là kiệt sức, hơn nữa xác thật cô cũng hơi lười, cho nên cái được cái không mà tuỳ ý gặm.
Lâm Lập Phong ngửi thấy mùi hương làm cho người ta bừng bừng hưng phấn trên người Liên Hân, vừa đẩy nhanh tốc độ vừa thở hổn hển mà hỏi "Chị hết khó chịu chưa?"
Liên Hân mơ màng sắp ngủ, gật gật đầu.
Ánh mắt hắn đột ngột dừng ở cánh môi đẫy đà của cô.
"Vậy, cắm vào miệng chị một chút có được không?"
Liên Hân thấy hắn thật sự khó chịu, liền gật đầu "Có thể. Bất quá tôi không cam đoan sẽ không cắn đến cậu..."
Lâm Lập Phong nhún vai "Không sao, chỉ làm trong chốc lát thôi, cắm lâu quá chị sẽ mệt."
Hắn đem Liên Hân ôm đến phòng ngủ lớn ở lầu một, đặt lên trên giường để cô thoải mái nằm yên.
Sau đó vẫn như cũ mà tách hai chân ra, đem chính mình cắm vào cái miệng nhỏ của Liên Hân, ánh mắt đăm đăm nhìn vào chỗ tư mật bên dưới, bắt đầu chậm rãi mà đưa đẩy.
Ước chừng qua hơn nửa giờ, Liên Hân lúc này đã nghiêng cằm chảy nước miếng ngủ gật.
Lâm Lập Phong bất đắc dĩ nhích eo, đem tiểu huynh đệ còn đứng sừng sững rút ra bên ngoài.
Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho Liên Hân, sau đó trộm hôn hôn gương mặt cô một cái, chính mình đi ra ngoài giải quyết.
***
Sáng sớm hôm sau, Liên Hân bị chuông báo di động đánh thức, phát hiện trên người mình đã thanh khiết sạch sẽ, còn đang mặc áo của Lâm Lập Phong.
Cũng không biết mới sáng sớm hắn đã chạy đi đâu rồi.
Tuy rằng một giấc này ngủ thật sự ngắn, nhưng ngày hôm qua cô vừa được phát tiết một chút, cho nên cảm giác không còn trở ngại, chỉ là hai chân hơi nhũn.
***
HD tập đoàn, lầu mười.
Hai tên nam nhân có vẻ ngoài quá mức bắt mắt đang ngồi đối diện trên bàn trà.
Phong Khải Ninh lật lật báo cáo sức khoẻ mà Tô Tử Tích mang đến.
"Có vấn đề gì không, Tô phó viện trưởng?"
Tô Tử Tích uống một ngụm trà.
"Không thành vấn đề, rất khỏe mạnh, khỏe mạnh đến không thể tưởng tượng."
Phong Khải Ninh nhàn nhạt gật đầu "Vậy không tiễn."
Hắn gọi điện thoại cho trợ lý "Gọi cô ta lên làm việc đi."
Tô Tử Tích tấm tắc lắc đầu "Một ngụm trà đều không cho tôi uống xong."
"Chỉ cần cậu muốn ở lại, trong tòa nhà này không ai có thể đuổi cậu đi."
Tô Tử Tích cười cười, hắn đúng là không có thời gian để mà trì hoãn.
Hôm nay đặc biệt đích thân đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ tới chỉ là đột phát tò mò mà thôi, cho nên hắn chuẩn bị nán lại để nhìn vị nữ nhân viên có tố chất sức khoẻ vượt mức này một cái, xong rồi sẽ đi.
"A, tôi biết rồi, cậu định tìm bảo mẫu cá nhân sao?" Tô Tử Tích đột nhiên nghĩ ra, cảm giác chính mình đoán trúng, liền mở miệng hỏi.
Phong Khải Ninh quét hắn liếc mắt một cái.
"Jason, tiễn khách."
Tô Tử Tích cười như không cười mà uống xong ly trà, đứng dậy đi ra cửa, vừa lúc đụng phải Liên Hân đang bị trưởng phòng hành chính dắt lên.
Liên Hân trông thấy vị này dáng vẻ đường đường chính chính, ngọc thụ lâm phong, lại từ trong văn phòng chủ tịch tùy ý mà đi ra, bèn nhanh chóng khom lưng, nhỏ giọng nói "Chào chủ tịch."
Lầu mười chỉ có một vị tổng tài cùng với hai trợ lý riêng. Người này vừa nhìn đã có phong thái lãnh đạo, bình tĩnh cắm túi mà ra ra vào vào, hẳn chính là chủ tịch hiếm khi lộ mặt trong truyền thuyết.
Liên Hân tuy rằng kinh nghiệm xã giao không phong phú, nhưng tốt xấu vẫn hiểu biết chút ít, có thể nhìn mặt đoán người.
Trưởng phòng hành chính sửng sốt hai giây, Tô Tử Tích nhịn không được cong cong mắt cười, gật đầu nói "Chào cô."
Sau đó hắn phi thường vui vẻ mà nghênh ngang rời đi.
Liên Hân nhỏ giọng lẩm bẩm "Không ngờ chủ tịch tuổi trẻ anh tuấn như vậy."
Trưởng phòng hành chính liếc nhìn nhân viên vệ sinh kì lạ vừa được xách từ lầu hai lên này, thần sắc phức tạp mà nói "Chủ tịch của chúng ta xác thật trẻ đẹp —— nhưng không phải hắn."
***
Phong Khải Ninh khoanh tay đứng trước cửa kính một chiều, lưng dựa vào bàn làm việc, chằm chằm quan sát người phụ nữ không nhìn tới hắn đang đứng ở bên ngoài.
Liên Hân mặc một thân quần áo lao động màu xám rộng thùng thình, thoạt nhìn cực kỳ bình thường, một chút cũng nhận không ra bên dưới lớp quần áo đó là một khối cơ thể vô cùng tao lãng.
Không chỉ biết phe phẩy bầu ngực trêu ghẹo người, còn sẽ chủ động sờ côn th*t một nam nhân xa lạ. Chỉ là bị nhìn chằm chằm trong chốc lát, huyệt khẩu đều sẽ khấp khởi đóng mở mà trào ra dâm dịch mê người.
Phong Khải Ninh duỗi tay nới lỏng cổ áo, hai hàng lông mi rũ xuống.
***
Sau khi được giới thiệu bố cục lầu mười và sắp xếp an bài công việc, Liên Hân lập tức tiến hành.
Nhân viên vệ sinh kỳ thực là một công việc tương đối có quy tắc, mỗi ngày quét tước khu vực công cộng ba lần: hành lang, thang máy, thang lầu, nhà vệ sinh, trà gian, khu tập thể hình và nghỉ ngơi của chủ tịch. Văn phòng nói chung một ngày phải dọn hai lần, trước và sau giờ hành chính.
Trừ các khung giờ đó ra, Liên Hân bình thường đều có thể tránh trong phòng đựng dụng cụ vệ sinh để nghỉ ngơi.
Chúng An là một công ty cung cấp nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp, khách hàng không chỉ có mỗi tập đoàn HD. Đối tượng phục vụ cùng nhân viên phục vụ đều rất đa dạng.
Lúc trước trừ bỏ đi làm nhân viên vệ sinh, Liên Hân còn suy xét qua nghề giao thức ăn hoặc là công nhân vệ sinh đường phố này nọ.
Nhưng bởi vì tận lực không tiếp xúc cùng người ngoài, tránh cho mùi thơm cơ thể gây hoạ, lại còn có thể tìm được mục tiêu thoả mãn hệ thống yêu cầu, cho nên công việc hiện tại là khá ổn. Môi trường vừa an toàn vừa không quá ngăn cách với xã hội.
Lúc này đang trong giờ làm việc.
Bố cục lầu mười chính là lấy văn phòng chủ tịch làm trung tâm, Liên Hân không nghĩ giờ này ở trước hành lang bùm bùm mà đi tới đi lui, ảnh hưởng người khác công tác. Cho nên, cô quyết định bắt đầu dọn dẹp từ lối thoát hiểm cùng nhà vệ sinh.
Cô mang mũ, đeo lên tạp dề chống nước, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ vệ sinh, sau đó ấn mở công tắc ở cửa, tiến vào khu vực lối thoát hiểm của lầu mười.
Quét tước xong xuôi, đến khi Liên Hân đang chà lau tay vịn cầu thang thì chiếc di động tuỳ tay nhét ở tạp dề bỗng dưng rớt ra ngoài.
Liên Hân kinh hô một tiếng, sau đó phát hiện tình huống thật là nguy hiểm, di động từ bậc thang lăn xuống, văng qua lỗ trống giữa thanh chặn cầu thang mà rớt ngay cái hốc nhỏ ở cạnh cửa.
Cô khom lưng, luồn qua chỗ trống giữa hai thanh sắt, thật cẩn thận mà vươn tay ra tới, nhưng di động lại nằm cách đó khá xa.
Nỗ lực duỗi tay vài lần, Liên Hân phát hiện như vậy là với không tới, nếu vòng qua chỗ quẹo này xuống dưới thêm mấy bậc thang, khả năng sẽ càng dễ lấy hơn chút.
Nghĩ vậy, Liên Hân liền chuẩn bị lùi về, thế nhưng cô đột nhiên phát hiện mình...mắc kẹt.
Trước đó rõ ràng vừa rụt cổ liền luồn qua được nửa người, hiện tại lui trở về lại kẹt ngang, làm thế nào đều rút không ra.
Thời gian dần dần trôi đi, Liên Hân bắt đầu có điểm hoảng, mồ hôi lạnh đổ đầy mình. Mùi hương cơ thể chậm rãi lan toả...
Liên Hân tiến thoái lưỡng nan, cũng không dám lớn tiếng kêu cứu.
Vừa được điều đến lầu mười đã nháo ra loại chuyện này, còn muốn nhờ những người đức cao vọng trọng ở đây tới cứu, cô nghĩ đều không dám nghĩ.
Bỗng dưng "kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa dày nặng phía sau không biết bị ai đẩy ra.
Liên Hân vừa mừng lại vừa xấu hổ, bởi vì quay đầu ra sau không được, nên cô đành nghiêng nghiêng sườn mặt mà nói.
"Chào ngài, thật sự ngại quá, tôi nhặt di động, không cẩn thận mắc kẹt ở đây. Vừa nãy rõ ràng dễ dàng chui qua được, không hiểu sao giờ lại thế này. Ngài xem có thể giúp tôi một chút hay không? Nếu không ngài gọi người đến hoặc là hỗ trợ một chút, giúp tôi nhìn xem là góc độ nào không đúng..."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Người tới không nói một lời, an tĩnh giống như vốn dĩ không có mặt ở đó.
Liên Hân sau lưng bỗng dưng dựng lên một tầng lông tơ, thật quỷ dị, rốt cuộc là ai vậy?
Người nọ bỗng nhiên lại lui trở về, sau đó một chuỗi âm thanh "tít tít" bỗng nhiên vang lên.
Liên Hân mờ mịt, nghe ra giống như tiếng cửa tự động bên ngoài bị người khoá lại.
Cánh cửa lần nữa bị đẩy ra, người nọ lẳng lặng đi đến phía sau Liên Hân.
Cô vừa muốn lên tiếng, đột nhiên dưới thân một trận lạnh lẽo, quần đã bị người kia lưu loát bình tĩnh mà cởi ra.
Bao gồm quần lót.
"Aaa!" Liên Hân hít một hơi.
Một đôi bàn tay thô to nam tính bao lấy mông cô, dùng sức mà nhào nặn thành các loại dâm mĩ bộ dáng.
Liên Hân kinh hoảng cắn răng, cố gắng lắc mông giãy giụa, lại không cách nào thoát khỏi được bàn tay hắn.
Trong khi nam nhân xoa nắn cánh mông, dĩ nhiên tiểu huyệt kẹp chặt bên dưới cũng không tránh được mà bị cọ xát. Chốc chốc cắn chặt, chốc chốc mở ra, hai cánh môi tự động ma sát vào nhau.
Liên Hân lúc này mới ý thức được, hắn không chỉ chơi mông cô, mà còn chơi cả huyệt của cô!
"Dừng lại đi, tôi sẽ la lên đó!!! Anh không sợ...không sợ tôi kêu người tới hay sao?" Liên Hân run rẩy hỏi.
"A~"
Nam nhân cười cười, đem một đồ vật rắn chắc được miêu tả qua lớp quần tây đặt trên khe mông của Liên Hân.
"Kêu người tới xem sao?"