"Phong tổng..."
Bên ngoài có người gõ cửa.
"Mẹ kiếp!" Phong Khải Ninh thấp giọng mắng một câu.
Hắn vội vàng sửa sang quần áo, quét mắt một lượt kiểm tra quanh trong phòng. Còn may, trừ bỏ vệt nước lờ mờ cùng với mùi hương lạ lùng ra cũng không có gì dị thường.
Cho nên ngay lúc tiếng gõ cửa kết thúc, Phong Khải Ninh đã nhanh tay đem Liên Hân áp xuống dưới bàn làm việc.
Liên Hân chổng mông ra ngoài, vẫn như cũ say sưa mà kẹp lấy côn th*t ở trong huyệt động.
Trợ lý La sau khi tiến vào liền khịt khịt mũi.
"Thơm quá..." Thơm đến mức không hiểu sao cả người đều khô nóng.
Trợ lý La đem tài liệu cuộc họp đặt lên bàn, tất cung tất kính mà báo cáo trọng điểm hội nghị vừa rồi cho chủ tịch nghe.
Phong Khải Ninh hầu kết lăn lộn, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, hắn rút ra bút máy cúi đầu ký ký viết viết, ngoài mặt trấn định như thường mà gật đầu chỉ thị.
Mấy vị bí thư cùng quản lý cao tầng lần lượt tiến vào, mỗi người đều là sống lưng thẳng tắp mà đi lên hội báo.
Ai có thể ngờ được, ngay dưới bàn, côn th*t thô to quý giá của chủ tịch đang bị một nhân viên vệ sinh tận tình hưởng dụng.
《Tính giao đã thực hiện được ba mươi phút, mời ký chủ nhanh chóng bòn rút tinh dịch của đối phương》
Liên Hân kỳ thực cũng rất muốn được hắn dùng sức thô bạo mà làm sau đó bắn ngập bên trong. Chính là những người đó cứ nối đuôi nhau đi vào báo cáo công tác.
Cô chỉ có thể xoắn chặt âm đ*o, gắt gao mà bụm miệng, ngăn cho bản thân không ân a ra tiếng.
Hương khí nồng đậm bao phủ cả căn phòng, một vị nữ giám đốc bị mùi hương này làm cho choáng váng.
Cô ta đưa tay quạt quạt hai má nóng bừng, dùng túi văn kiện che ở phía trước, nhịn không được mà liếc mắt rình coi cái cằm, hầu kết cùng bắp tay của chủ tịch, bên dưới ra sức kẹp chặt hai chân.
***
Hồi lâu sau, thủ hạ dưới trướng cuối cùng cũng đều rời khỏi.
Phong Khải Ninh ấn công tắc trên bàn, làm cho toàn bộ cửa vào đều khoá chết. Sau đó đem Liên Hân ôm ra ngoài, hung hăng đè lên trên bàn làm việc mà nhiệt tình bạch bạch bạch.
Tin nhắn di động cùng hộp thư báo của công ty không ngừng nhảy lên.
Phong Khải Ninh sau khi liếc mắt xem vài lần, rốt cuộc thật bất đắc dĩ mà dừng lại, đối với Liên Hân lúc này đã thần trí không rõ mà nói "Được rồi, không làm nữa, nhịn một chút."
Liên Hân lắc đầu nguầy nguậy, nhấc chân quắp lấy người hắn "Không được, phải bắn cho em, bắn vào cho em..."
Phong Khải Ninh nhíu mày "Tôi có việc gấp, lần sau lại làm."
Liên Hân hư hư làm nũng, đem côn th*t lần nữa nuốt đi vào, sau đó ngồi lên người hắn tiếp tục ép nước, hai tay gắt gao ôm Phong Khải Ninh không buông.
"Không~ Anh cho em đi. Bắn cho em."
Phong Khải Ninh ánh mắt âm trầm mà nhìn cô.
"Đừng mơ tới chuyện sinh con cho tôi."
Liên Hân mờ mịt, tiếp tục nũng nịu quấy nhiễu hắn.
"A? Ai thèm sinh hài tử, chỉ cần anh bắn cho em thôi. Bắn xong mới là hoàn chỉnh, em chỉ muốn anh lưu lại trong thân thể em, vĩnh viễn lưu lại, có được không?"
Phong Khải Ninh thần sắc phức tạp.
"Vì cái gì?"
"Thích tôi đến vậy?" Hắn hỏi thêm.
Liên Hân lập tức gật đầu "Siêu thích!"
Dĩ nhiên thích, hắn chính là đại ân nhân của cô a!
Phong Khải Ninh rũ mắt.
Hắn lại đem người phóng tới thảm nhung trên sàn, từ chậm đến nhanh vững vàng mà làm thêm lần nữa.
Lúc này thái độ có vẻ ôn nhu hơn khi rất nhiều.
Chừng nửa giờ sau, hai viên tinh hoàn tròn xoe đột nhiên nhăn lại, cặp mông rung động co chặt phát lực, Phong Khải Ninh tràn đầy mà bắn cho cô.
Liên Hân thỏa mãn liếm liếm môi.
Phong Khải Ninh dừng một chút, trước khi rút ra còn hôn phớt lên đôi môi đẫy đà của cô, rũ mắt nói "Uống thuốc tránh thai không tốt cho thân thể."
Liên Hân lắc đầu "Không sao cả."
Cô căn bản không cần tránh thai, hệ thống đều sẽ hỗ trợ giải quyết.
Phong Khải Ninh nhìn cô trong chốc lát, hỏi "Chỉ cần như vậy?"
Liên Hân ngoan ngoãn vui vẻ gật đầu.
Hắn chậm rãi rút ra, dùng khăn giấy xoa xoa bộ vị, bỗng nhiên lên tiếng "Cửa sổ đều là kính một chiều, bên ngoài nhìn không tới được, sẽ không có người trông thấy."
Liên Hân mơ màng gật đầu "Ừm ừm."
Phong Khải Ninh sau khi áo mũ chỉnh tề, cúi đầu nhìn đến nữ nhân đã bị hắn làm đến mơ mơ hồ hồ, lát sau mới đi ra thang lầu đem quần áo cùng di động của cô nhặt về.
Hắn duỗi tay tuỳ ý vỗ về chơi đùa cặp ngực đầy đặn của Liên Hân.
"Tự mình thu thập cho tốt, tuy rằng ngoài kia cũng không ai dám nói gì, nhưng ít nhất cũng phải quần áo chỉnh tề mà đi ra."
"Được." Liên Hân vô cùng ôn thuận* mà ưỡn ngực lên cho hắn chơi.
Phong Khải Ninh dưới thân lại kịch liệt bành trướng.
Hắn liền lui một bước, xoay đầu nhìn đi nơi khác, nới lỏng cồ áo thầm mắng vài câu sau đó mới hít sâu một hơi.
"Thành thật mà ở đây chờ, biết chưa?"
Liên Hân gật gật đầu.
Trước khi ra cửa, Phong Khải Ninh còn nghiêng đầu thả lại một câu "Tôi vẫn nên nhắc nhở em một chút, hãy tự mình biết thân biết phận, đừng nên tồn tại những ý nghĩ không thực tế."
Liên Hân ngồi ở trên thảm, đưa mắt nhìn hắn, một đôi con ngươi thanh linh trong suốt đối diện với Phong Khải Ninh trong chốc lát, sau đó gật đầu.
Hắn đi rồi, Liên Hân mặc lại quần áo, mở ra di động nhìn nhìn. Trừ bỏ tin nhắn quảng cáo cùng với bệnh viện thông báo tái khám ra cũng không có gì khác.
Liên Hân ngó quanh, vô tình từ trên bàn trà nhìn thấy được bảng kiểm tra sức khoẻ của chính mình.
"Sao lại ở chỗ này?"
Cô lật lật ra xem, cuối báo cáo còn có phó viện trưởng Tô Tử Tích ký tên cùng phương thức liên hệ, chưa kể bộ kiểm tra sức khoẻ này còn kèm theo phiếu miễn phí tái khám cùng một suất cơm trưa.
Liên Hân nghĩ nghĩ, nếu đã là đồ của cô thì hẳn có thể mang đi được, còn có tặng phẩm, dại gì mà không cần?
《Nhiệm vụ thu lấy nguyên dịch nước hoa bậc một hoàn thành!
Chúc mừng ký chủ, khen thưởng có ba hạng mục để tuyển chọn:
1. Cường hoá tố chất thân thể
2. Mười ngày tự do nghỉ ngơi
3. Tiền tệ thông dụng quốc tế giá trị hai vạn》
"Tự do nghỉ ngơi là có thể dùng để miễn trừng phạt, làm ta thoải mái nghỉ phép có đúng không?"
《Đúng vậy》
Liên Hân nghĩ nghĩ "Ta lựa chọn cái này."
《Chúc mừng ký chủ, đổi thưởng thành công. Ngài hiện tại có được tự do lựa chọn nghỉ ngơi 10 ngày.
Nước hoa bậc một yêu cầu 3 ngày thời gian để chế tác, trong vòng 3 ngày này, không thực hiện trừng phạt》
Liên Hân thích ý mà duỗi eo vươn vai, thật quá tốt.
《Ký chủ bởi vì cơ thể đã từng được ưu hoá, có năng lực gây nghiện rất lớn. Kiến nghị ngài mau rời khỏi đối tượng hiện tại, để tránh đi phiền toái cho nhiệm vụ tiếp theo》
"Đã biết."
Hệ thống không nói thì cô cũng không định ở lại.
Đối phương nếu là người thường cũng thôi đi, thế nhưng lại là chủ tịch của cả tập đoàn lớn như vậy, cô hơi sợ.
Sau khi ra khỏi HD, Liên Hân trực tiếp đến Chúng An xin thôi việc. Cô vốn dĩ chỉ ký hợp đồng tạm thời, lúc nào cũng có thể xin rút.
Liên Hân đem công việc bàn giao lại cho người khác xong liền trực tiếp rời đi, trên đường về còn không quên đổi sim điện thoại rồi tiện tay mua một ít thức ăn.
***
Liên Hân trở lại nhà trọ, vừa vào cửa liền nhìn thấy trên mặt đất bày biện rất nhiều hoa cùng hộp quà.
Cô ngồi xổm xuống xem, trên thiệp viết "Chúc Lâm Lập Phong vào đại học thuận lợi" linh tinh các thứ, mỗi hộp quà đều rất xinh đẹp tinh xảo, vừa thấy liền biết là do nữ sinh tặng.
Liên Hân tùy tiện cầm một cái lên, lắc lắc, bên trong thế nhưng rơi ra một lá thư, bên trên chính là thiếu nữ thổ lộ, tình ý miên man.
Cô le lưỡi, đột nhiên cảm thấy đọc thư của người khác không hay lắm, vì vậy nhanh chóng gấp lại rồi nhét trở vào, khôi phục nguyên trạng.
Lúc vừa đi ngang qua nhà vệ sinh, Liên Hân liền thấy Lâm Lập Phong đang đứng thay bóng đèn trên ghế.
Hắn mặc một chiếc áo phông cổ rộng màu đen đơn giản, hai tay giơ lên để lộ đường cong cơ bắp rắn chắc lưu sướng.
Cô đứng ở góc độ này, từ phần eo trở lên đều thấy được không sót thứ gì, cơ ngực thấp thoáng mơ hồ, thậm chí cả đầu ngực bé tí nhô lên cũng có thể nhìn ra...
Lâm Lập Phong phát giác có người, xoay đầu nhìn cô, sau đó tươi cười mà từ trên ghế nhảy xuống.
Hắn giơ tay véo véo mặt Liên Hân một cái rồi mới tiếp lấy đồ ăn.
"Đã trở lại?"
"Ừm" Liên Hân thất thần hỏi "Hôm nay đi ra ngoài?"
"Là họp lớp. À, ngày kia là thời gian khoá học quân sự bắt đầu rồi."
Liên Hân cũng nghe không lọt, bởi vì đôi mắt cô đang vô cùng không thành thật mà lặng lẽ quan sát.
Nam sinh mặc quần thể thao, đũng quần căng phồng hiển hiện, hắn vừa rồi từ trên ghế nhảy xuống, đồ vật bên trong còn lắc lư vài cái.
Liên Hân vừa mới vui sướng tràn trề mà làm tình xong không bao lâu, hiện tại lại bắt đầu ngứa.
Không biết cái hệ thống chết tiệt này đối với cơ thể cô đã làm cái gì, tiểu huyệt bị cắm mãnh liệt như vậy mà lông tóc không hề tổn hại. Ngược lại thân thể vừa được biết mùi tình ái có vẻ càng lúc càng thèm.
Tiểu huyệt ngứa ngáy kháng nghị dữ dội, Liên Hân nghĩ thầm, thật là muốn nếm thử côn th*t của trai trẻ mười tám tuổi nha.
Cô liếm liếm môi, nũng nịu mà duỗi tay ôm lấy eo Lâm Lập Phong, cả người vô lực, nhu nhu nhược nhược ngửa đầu nhìn hắn.
Lâm Lập Phong không hiểu là có chuyện gì, liền vòng tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh, bế bổng cô lên, hai trán áp sát thử thử độ ấm.
"Làm sao vậy? Hơi âm ấm, có phải chị phát sốt rồi không?"
Liên Hân đem mặt vùi vào ngực hắn, tay đặt lên cơ bụng rõ ràng săn chắc của Lâm Lập Phong bắt đầu vuốt ve.
Phát sốt thì không, phát tình thì có.
———
*
ôn thuận (温顺): dịu dàng ngoan ngoãn