Quy cách thực hiện của buổi tiệc rượu ngày hôm nay chính là chiếu theo hình thức từ thiện quốc tế mà làm.
Mỗi năm một lần như vậy, cho nên chủ sự cùng phía truyền thông đối với "Nhạn Thương từ thiện" đều là ngựa quen lối cũ, an bài đến vô cùng nhẹ nhàng lưu loát, hiện tại bất quá chỉ là thay đổi thời gian mà thôi.
Khách mời tham dự đều là nhân vật có thực lực thực tài chân chính, kể cả minh tinh cũng chỉ mời người thật sự ham thích từ thiện, tiếng lành đồn xa, tai to mặt lớn.
Nghệ sĩ có chút tiếng tăm nhất thời rất hiếm khi được xuất hiện ở đây, những người như vậy muốn lấy được tư cách tham gia đều phải dựa trên cơ cấu từ thiện mà quyên tặng đến một kim ngạch nhất định.
Thời gian gần đây, Liên Kỷ quả thực không có tâm tình tham gia loại hoạt động như thế này.
Nhưng hắn năm lần bảy lượt nhận được lời mời từ phía ban tổ chức, hơn nữa cả hai người đại diện trong và ngoài nước đều khuyên hắn nên tham dự, cho nên Liên Kỷ mới đến.
Suy cho cùng, giữ gìn hình tượng tốt đẹp cũng là động tác tiêu chuẩn để bảo trì giá trị thương mại.
Huống hồ, nơi này còn là...Án Thị.
Liên Kỷ nhìn đau đáu vào rượu vang sóng sánh trong ly, trước mắt phảng phất hiện lên một số hình ảnh không nên xuất hiện, còn có, người không nên nhớ.
Hắn rũ mi, nhắm chặt đôi mắt, mày rậm gắt gao nhăn lại.
Một đôi cao gót lấp lánh chuyển sắc màu lam bạc dừng lại ngay trước mặt hắn.
Liên Kỷ ngẩng đầu.
Một nhân vật vô cùng ngoài dự liệu xuất hiện trong tầm mắt, đôi đồng tử của Liên Kỷ đột nhiên co lại.
Vu Khanh Khanh bưng chén rượu, nhẹ nhàng lắc lắc, mỉm cười mà nhìn Liên Kỷ, dáng người đẫy đà liêu nhân bị khoá dưới lớp váy đuôi cá.
Chỉ hiện thành thục, không hiện tuổi.
Nữ nhân từ trên xuống dưới đánh giá Liên Kỷ một lượt, sau đó tươi cười, mang theo ý vị không rõ cùng chút ngạo mạn khoe khoang mà nói "Có khỏe không...con trai thân yêu của ta."
***
Liên Hân ngồi ở phòng chờ gọi video cho Kỳ Việt trong chốc lát.
Hiện giờ hắn còn bị cục cảnh sát địa phương thịnh tình lưu lại, nhờ hỗ trợ xử lý một chút sự tình, cho nên còn chưa rời khỏi Lợi Nhuận.
"Lần này anh trở về, khả năng...sẽ thăng chức."
Liên Hân kinh hỉ "Aaa~ thật không? Kỳ đội của chúng ta giỏi quá!!!"
Kỳ Việt nhấp môi cười cười "Còn có, trong cục năm nay sẽ xem xét ban thưởng căn hộ mới."
Liên Hân mừng rỡ như điên, la hét ỏm tỏi "A a a tốt như vậy sao? Đây là đơn vị thần tiên gì vậy! Năm nay có nhà mới cho chúng ta lăn lộn rồi sao?"
Kỳ Việt mang theo ý cười, gục đầu xuống, lông mi phẩy phẩy, lại ngước mắt lên nhìn cô "Hề Vân Tỉnh thời trẻ có một cọc án treo, là án giết người hàng loạt. Gần đây ở vùng Nhạn Nam lại xuất hiện thủ pháp gây án tương đồng len lỏi xuất hiện, có thể cấp trên sẽ điều anh đến tổ chuyên án này."
Biểu tình lo lắng bỗng chốc hiện lên trên mặt Liên Hân "Vậy anh lại bận nữa rồi sao... Có thể gặp nguy hiểm gì không?"
Kỳ Việt bình tĩnh lắc đầu "Không có gì, nhưng hiện tại phải quay về Án Thị, trước khi đi không ra gặp anh một chút sao?"
Liên Hân thoáng dừng "Ừm, à...Là như vầy, Án Thị tổ chức một buổi tiệc rượu từ thiện rất có danh tiếng, mời ca ca, còn có...mẹ em nữa. Kỳ thật hiện tại cả nhà em đều đang ở Án Thị."
Đuôi lông mày Kỳ Việt giật giật, nhẹ nhàng gật đầu "Đã biết, chờ anh trở lại sẽ liên hệ với em."
Liên Hân cười tủm tỉm mà bắn tim một cái.
Sau khi cắt đứt video call, Liên Hân ngồi chơi game thêm một chút, cuối cùng lại khẽ meo meo mà đi tới cạnh cửa ở gần hội trường.
Cô đem góc rèm dày dặn vén lên, dò đầu trộm nhìn ra ngoài một cái, phát hiện nhóm người ăn vận hoa phục lộng lẫy còn đang ở giữa sân ăn uống linh đình, phẩm rượu giao tế, không biết là tới phân đoạn nào rồi, phỏng chừng thời gian còn rất sớm.
Cho nên Liên Hân chắp tay sau lưng, đi vòng ra ngoài sảnh lớn, tiến đến hậu viện có cảnh quan lâm viên để dạo mát một hồi.
***
Trước mắt Liên Hân nhanh chóng hiện ra suối phun ào ạt hết đợt này đến đợt khác, hồ nước trong vắt, còn có muôn vàn hoa cỏ tạo hình sang quý...
Ở mặt sau của toà khách sạn năm sao này, cảnh quang lâm viên chiếm diện tích quả thực phi thường rộng lớn, ban đêm tĩnh lặng còn cảm giác được xung quanh thấp thoáng lay động.
Lúc đi đường, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một đài phun nước, ngẫu nhiên liếc mắt đến bên hồ hoặc dưới tán cây đều thấy được một cái đèn treo kiểu Âu, ánh đèn chung quy đều không quá sáng ngời, chủ yếu là lấy nhan sắc cùng cảnh ý.
Liên Hân dạo bước trong bóng đêm mông lung, độc hưởng gió mát trăng thanh, côn trùng kêu vang giữa không gian u tĩnh.
Dọc theo đường nhỏ uốn lượn dưới chân, dần dần xung quanh có chút hẻo lánh, Liên Hân bỗng nhiên nghe được chút ít âm thanh, vừa kỳ quái lại quen thuộc một cách khó hiểu.
"A ưm..."
"Ô! Khụ khụ!"
"Ưm... ha!"
Đây là...tiếng rên rỉ?!
Cái mũi nhanh nhạy của Liên Hân lập tức ngửi được một cổ hương vị kỳ dị.
《Tít——tít》
Hả? Liên Hân hỏi hệ thống "Mi "tít tít" cái gì vậy?"
《Phát hiện một loại hương phân mới mẻ độc đáo, đang tiến hành kiểm tra thành phần...》
Liên Hân nhún nhún vai, lén lút mà ngồi xổm xuống, xuyên qua bóng cây, nhìn chăm chú về phía phát ra động tĩnh.
Dưới bóng đêm huyền mị, giữa những tán cây lay động hoảng hốt, Liên Hân nhìn đến hai bóng người đang câu kết dây dưa.
Nam nhân thân hình cường tráng, hung hăng đè trên thân thể mềm mại của nữ nhân, một đôi cánh tay rắn như sắt bóp chặt lấy yết hầu đối phương, hạ thể cuồng cắm tàn nhẫn.
Nữ nhân bị thít chặt cổ, đến mức phát ra từng tiếng kêu rên khổ, bàn tay vô lực bám vào cánh tay của nam nhân, nhưng lại không hề có ý định giãy giụa, hai chân chủ động rộng mở, kịch liệt nghênh đón nam nhân thao tiến.
Nam nhân vươn một bàn tay, dùng sức quất đánh bầu ngực đẫy đà nhảy bắn, đánh đến nữ nhân cả người run rẩy, giữa đêm thanh vắng vang lên từng tiếng trừu đánh "bốp bốp" cực kỳ chói tai.
Liên Hân che miệng thở hốc vì kinh ngạc.
Hai người đang khẩn cố giao triền, trầm mê tính ái đằng kia căn bản không chú ý tới âm thanh nhỏ vụn này.
Nam nhân rút dây lưng ra, quàng ở cổ họng nữ nhân, sau đó hai tay đan xen dùng sức buộc chặt, càng siết càng mạnh tay...mãi đến khi thu được nữ nhân phát ra từng tiếng óc ách cùng với loại khí âm giống như động vật vùng vẫy sắp chết, hạ thể nam nhân lại phập phồng đến càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh, thậm chí còn hưng phấn mà thô trầm gầm nhẹ.
Đây còn không phải giết người sao?!
Liên Hân nhịn không được, thở hồng hộc ra tiếng.
Nam nhân rốt cuộc bừng tỉnh, hắn buông nữ nhân trong tay ra, dừng lại động tác, chờ đến lúc nữ nhân kia gần như sắp đem phổi ho văng ra tới nơi, hắn mới lui người đứng dậy, hướng về phía Liên Hân mà đi.
Cô hoảng sợ rụt về phía sau, lông tơ dựng thẳng, xoay người nhắm thẳng đường cũ mà chạy, lại bị giày cao gót vướng chân té ngã.
Liên Hân lộn nhào một vòng rồi lại chật vật đứng lên.
"Ha."
Thanh âm lược hiện, mê hoặc lại nặng nề.
Nam nhân dừng chân dưới một gốc cây cao to, quang ảnh phân chia ranh giới, một đường ánh trăng khó khăn lắm mới chiếu được đến cái cằm thon gầy của hắn, khuôn mặt như cũ vẫn khuất trong đêm tối.
"Chạy cái gì?"
Liên Hân không hiểu sao bị dọa đến nhảy bắn lên, trong lòng lầm rầm khấn vái, trời đất thiên địa cha mẹ nội ngoại ơi...đáng sợ quá!
Cô trực tiếp đá rớt đôi cao gót, cầm ở trong tay, chân trần trực tiếp dẫm lên con đường lát đá mà lạch bạch chạy đi.
"A." Nam nhân bật cười.
***
Thời điểm chạy gần đến đài phun nước gần sảnh lớn khách sạn, Liên Hân bất ngờ trông thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc...cường tráng đến mức làm cho người ta có cảm giác vô hạn an toàn.
"Ca ca!!!"
Liên Hân giống như chim nhỏ, nhào tới dụi đầu vào trong lồng ngực Liên Kỷ.
Hắn vốn dĩ đang đứng ở trong bóng cây u ám, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên nghe được tiếng Liên Hân gọi, ban đầu còn tưởng rằng là ảo giác.
Liên Kỷ kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy tiểu cô nương dẫm lên chân trần, đang nhắm về phía bên này mà lao nhanh như viên đạn.
Sau phút giây kinh ngạc, hắn rũ mắt, liếc nhìn nữ hài trong ngực mình một cái.
Liên Hân ngửa đầu, ngoảnh ngược ra sau, còn không ngừng chỉ trỏ "Đằng kia, đằng kia có án mạng!"
"Thật đó, anh...anh đi nhìn thử xem." Cô xoay đầu lại nhìn Liên Kỷ.
Thú thật, trong tiềm thức của Liên Hân, Liên Kỷ vừa lợi hại lại vô cùng cường đại, cho nên cô không ngừng lôi kéo góc áo của hắn, đi thẳng về hướng bên kia.
Hắn túm chặt nữ hài, nhíu mày "Mang giày vào."
"Giày?" Liên Hân cúi đầu nhìn xuống chân mình, mờ mịt nói "Giày...giày rơi mất rồi, mang cao gót chạy không được, em liền đá rớt, không còn nữa."
Liên Kỷ vô ngữ, duỗi tay bắt lấy đôi cao gót trong tay kẻ ngốc trước mặt, sau đó ném xuống đất "Mang vào."
"À à à, hoá ra là em cầm sao..." Liên Hân xỏ chân vào giày, tiếp tục túm áo, kéo theo hắn đi vào sâu trong lâm viên.
Ánh mắt băng sương của Liên Kỷ đảo qua gót giày vừa cao vừa nhỏ dưới chân cô, sau đó mặt vô biểu tình chặn ngang người, đem Liên Hân ôm lên, rất không kiên nhẫn mà hỏi "Nơi nào?"
Liên Hân chỉ đường, vừa chỉ vừa "suỵt suỵt", bảo hắn nhỏ giọng.
Liên Kỷ liếc mắt nhìn cô một cái.
Mới xa cách mấy ngày, thoạt nhìn xuẩn đi không ít.
Đến khi gới gần địa phương phát ra động tĩnh không hề tầm thường kia, hai người mới ngồi xổm xuống.
Liên Hân cẩn thận đẩy nhánh cây ra.
Trong góc tối lờ mờ u ám, một nam một nữ giao cấu thành đoàn, nam nhân chen giữa cặp đùi bạch ngọc đang dạng rộng của nữ nhân, vòng eo dâng lên phập phồng, tiếng nước ọp ẹp dâm mi.
Nam nhân cười khẽ "Thích như vậy sao?"
Nữ nhân nhỏ vụn đáp lời "Thích... càng, càng thích như vậy."
"Thích tôi véo em?"
"Oh! Ưm!"
"A..." nam nhân cười khẽ "Hoá ra là thích cảm giác hít thở không thông?"
"Ha——!"
"Thao pháp bình thường làm em cao trào không được? Xem xem, hiện giờ ra thật nhiều nước."
"A...đừng nhiều lời vô nghĩa, dùng sức một chút..."
"Dâm huyệt mút chặt như vậy, cảm giác thế nào? côn th*t có lớn hay không?"
"Lớn! Trước giờ...trước giờ chưa bao giờ dùng qua dương v*t nào lớn nhường này!"
"Ồ? Tên chồng ma quỷ của em xem ra không được?"
"Không được, ha! Hắn, hắn là đồ bất lực! dương v*t chỉ bé bằng con giun, liếm tinh hoàn cho chủ nhân còn không xứng!"
"A... muốn bị đại dương v*t cắm đến chết sao?"
"Muốn...đại dương v*t mau cắm chết em đi!"
"Huyệt không dâm tôi không thích cắm."
"Phải mà, ha...em chính là đại dâm phụ, là huyệt lũ lụt! Chủ nhân đánh em đi, cầu xin ngài! Em muốn nước tiểu của chủ nhân, tiểu cho em!"
***
Liên Kỷ mặt vô biểu tình "...em muốn tôi xem cái này?"
Liên Hân rụt cổ, nhỏ giọng "Không, không phải..."
Sao lại như vậy? Hoá ra là đang "đánh dã chiến", thú vui của mấy người này cũng kỳ quái thật.
Liên Kỷ lạnh lùng mà đứng dậy rời đi, đi được vài bước lại xoay người, đem nữ hài đang rón ra rón rén nhón đôi giày cao nhấc bổng bế lên.
Liên Hân dựa vào cơ ngực cường tráng của ca ca, lặng lẽ ngước mắt liếc hắn một cái.
Sau khi ôm cô trở vào, thả xuống một lối nhỏ vắng người, Liên Kỷ chỉ đứng đó, ngực hơi phập phồng, hắn dừng một chút mới nhàn nhạt hỏi "Tới đây làm gì?"
"Em...mẹ tìm em." Liên Hân dè dặt liếc nhìn hắn.
Biểu tình trên mặt Liên Kỷ ám trầm vài phần, gật gật đầu, cất bước chuẩn bị rời đi.
Liên Hân lại gọi một tiếng "Ca!"
Liên Kỷ dừng lại.
"Anh...ngạnh rồi..."
Liên Hân thật tình là xuất phát từ việc quan tâm hắn, cho nên mới nhắc nhở một chút, bởi vì hiện giờ đũng quần Liên Kỷ đội thực sự cao.
Liên Kỷ vô ngữ, hít sâu "Xem trực tiếp như vậy có ngạnh cũng là bình thường, không liên quan gì tới em."
Liên Hân ngập ngừng, cô cũng chưa nói thứ đó cương lên có quan hệ gì với mình nha.
"Anh cứ như vậy mà đi ra ngoài, không có vấn đề gì chứ?"
Liên Kỷ xoay người nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt ướt át của Liên Hân chớp chớp, cực kỳ vô tội.
Liên Kỷ hít sâu, nhắm mắt quay đầu, quyết đoán rời đi.
Liên Hân nhìn theo bóng dáng cao lớn cường kiện biến mất ở chỗ ngoặt, vẻ ngây thơ vô tội trong mắt lập tức tan đi, dần dần trở nên mất mát ảm đạm.
Kỳ thật, cô chỉ muốn nói thêm vài câu với hắn mà thôi...
Liên Hân đã lâu không nhìn thấy ca ca mặc âu phục ở khoảng cách gần như vậy.
Rất đẹp.
Bỗng nhiên, tiếng giày da loẹt xoẹt lại lần nữa truyền đến, Liên Hân ngẩng đầu.
Chỉ thấy Liên Kỷ chân dài sải bước, giống như đạp gió bay đến, hắn đem Liên Hân đẩy ở trên tường, cúi người áp sát vào "Em..."
Tròng mắt đen nhánh doanh doanh của Liên Hân phản chiếu bóng trăng sáng ngời trên đầu.
Cô không biết bản thân đang chờ mong điều gì.
Liên Kỷ tựa hồ cảm thấy hoàn cảnh còn chưa đủ an toàn, hắn bế Liên Hân lên, tìm được một gian phòng nhỏ bỏ trống, cũng không bật đèn.
Đêm đen hắc ám, hô hấp lược trầm có vẻ phá lệ rõ ràng, Liên Kỷ vẫn khoá chặt tầm mắt trên người Liên Hân.
"Tôi hỏi em một lần cuối...Đời này, lần cuối cùng, em trả lời cho tôi biết... em có cần tôi hay không?"