Quần áo từng cái cởi ra, vứt lung tung trên sàn nhà. Lồng đèn nhỏ trong góc chiếu ra ánh sáng màu vàng ấm áp, phụ trợ cho không khí hương diễm của hai người trên nệm.
Thẩm Manh bị Yue lột sạch, cực kỳ đáng thương mà hơi co người lại, đôi mắt ướt át nhìn Yue như oán trách lại cũng như làm nũng khiến y cảm giác được phía dưới đã nóng nay lại càng nóng hơn. Y rất muốn ngay lập tức tiến vào nơi chật hẹp nóng bỏng mà y ao ước bao nhiêu lâu nay, lại thêm dâm dược càng dục hoả đốt người mà khát khao. Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, y không thể khiến Thẩm Manh có bóng ma tâm lý hay bị thương được, hắn là lần đầu tiên. Từ trong lọ thuốc mỡ quệt ra một đống thuốc màu trắng mang hương thơm nhàn nhạt, Yue hít sâu, tách hai chân Thẩm Manh ra, đưa một ngón tay chạm nhẹ vào hậu huyệt, từ từ đút vào. "A..!" Nơi chưa từng có ai chạm tới lại đột nhiên bị dị vật tiến vào khiến Thẩm Manh có chút trướng. Hậu huyệt không ngừng co bóp như muốn bài xích dị vật ra bên ngoài nhưng không biết lại làm ngón tay thuận lợi đi vào trong sâu hơn. Ngón tay thon dài, không ngừng mà trong hậu huyệt chọc ngoáy, chạm vào điểm nhạy cảm khiến Thẩm Manh sướng muốn chết, chỉ ước có cái gì đó càng thô càng dài mà chọc nát hắn. Thuốc mỡ trộn thêm nửa phần xuân dược khiến Thẩm Manh giờ phút này cũng khô nóng cực kỳ, cái mông không tự chủ được mà đong đưa để ngón tay đã tăng lên thành ba ngón chọc vào điểm hắn muốn. Nhịn không nổi mà cầu xin Yue: "Đủ... đủ rồi... mau vào đi." Yue nhìn Thẩm Manh đong đưa mông dâm đãng, vốn đã sắp chịu không nổi mà Thẩm Manh lại mở miệng mời gọi y quyến rũ như thế khiến sợi dây lí trí căng hơn dây đàn. Nhưng y không dám làm Thẩm Manh bị thương nên vẫn cố nhịn mà khuếch trương cho hắn, giọng khàn khàn nhuốm mùi tình dục thấy rõ: "Không được, đợi thêm chút nữa." Thẩm Manh thật muốn khóc luôn rồi. Ông đây đã như thế rồi mà còn không chịu, cái loại cảm giác băng hoả lưỡng trọng thiên này thật không dễ chịu gì. Ngón tay cứ rút ra chọc vào lung tung làm hắn muốn phát điên, ngứa mà không thể gãi rất khó chịu, nức nở khóc lên. Rốt cuộc quyết định vứt bỏ luôn tiết tháo chẳng còn bao nhiêu, vận dụng kiến thức khổng lồ tích trữ khi xem phim AV mà áp dụng với Yue. Hắn không tin đến nước này rồi mà y còn chịu được. "Yue~...tướng công... mau thao em, chỗ đó thật ngứa... tướng công mau dùng cái gậy của ngài thao em đi~" Phựt, sợi dây lí trí trong đầu Yue bởi vì một câu nói của Thẩm Manh mà đứt phựt. Y hít sâu, rút ngón tay ra, cười gằn, vỗ bốp một cái vào cánh mông trắng nón của Thẩm Manh, in lên một dấu tay đỏ hồng. "Được, để tướng công dùng gậy thịt thao chết em." Vừa dứt lời, Thẩm Manh liền cảm nhận được một thứ cực kỳ nóng bỏng đang cọ cọ ở hậu huyệt, chuẩn bị đi vào đến nơi. Kích cỡ to lớn của nó khiến Thẩm Manh có hơi sợ sệt, lâm trận đã muốn lùi bước. Yue nào có để Thẩm Manh được như ý, hai tay dùng lực nhẹ nhàng giữ lại eo của hắn, một phát đi vào nơi sâu nhất. "Aaa!!!" Đột ngột đi vào khiến Thẩm Manh sung sướng đến hét lên, hai chân duỗi thẳng cảm nhận côn thịt to lớn đang chôn sâu bên trong hậu huyệt. Lần đầu tiên có hơi đau một chút nhưng rất nhanh liền bị cảm giác sảng khoái thay thế. Hậu huyệt ấm áp như vô số cái miệng nhỏ chăm chú hút lấy côn thịt khiến Yue thoải mái đến kêu ra tiếng. Y hưng phấn vặn vẹo thân thể hữu lực đâm vào rút ra trong cơ thể của Thẩm Manh không quản cái gì kỹ xảo chỉ biết một mực thao làm. Thẩm Manh bị thao thân thể từng đợt phát run, côn thịt cứng rắn vẫn không ngừng mãnh liệt đánh sâu vào hậu huyệt non mềm của hắn. "A La... ta thật sướng, lỗ nhỏ của ngươi hút ta thật chặt. Ta muốn ngươi đã lâu, muốn ngươi thế nào cũng không đủ." Yue mong ước đã lâu, chăm chú mà thưởng thức cơ thể của Thẩm Manh bởi vì dục vọng mà ửng hồng, hai hạt đậu hồng hồng trước mắt theo từng cú thúc mà lên xuống, hấp dẫn vô cùng. Bàn tay không chịu nổi mà đưa tới xoa nắn một bên, còn một bên thì y cúi xuống dùng lưỡi đùa nghịch. Đột nhiên ngực bị chơi đùa như thế khiến Thẩm Manh sướng càng thêm sướng, dục vọng tới quá mức mãnh liệt khiến hắn có chút chịu không nổi khóc lên. Đôi môi đỏ hồng chỉ biết rên rỉ một âm tiết duy nhất, bất lực vô cùng. Toàn thân Yue đều nhiệt huyết sôi trào, hưng phấn, dục vọng chiếm hữu tràn ngập khắp cả toàn thân, y ôm lấy hai chân Thẩm Manh khiêng lên đầu vai, thân thể cao lớn đặt lên trên người hắn bắt đầu mạnh mẽ trừu đưa, mỗi một lần đều rút đến cửa huyệt mới lại dùng sức cắm đi vào. Giao hợp nhiệt liệt duy trì liên tục, hai cỗ thân thể mãnh liệt đánh bành bạch vào nhau, côn thịt tại trong hậu huyệt tràn đầy dâm thuỷ không ngừng ra vào phát ra tiếng phốc phốc, tiếng thở dốc của Yue cùng tiếng rên rỉ dâm mỹ của Thẩm Manh tại không gian đan xen, trộn lẫn vào nhau, không khí dâm mị lan toả không ngừng. Trong phòng, hai thân hình xích lõa vẫn đang dây dưa cùng một chỗ, căn phòng im lặng chỉ có duy nhất tiếng thở dốc nặng nề của Yue và tiếng rên rỉ tiêu hồn của Thẩm Manh. Không biết qua bao lâu sau, Yue cảm giác muốn bắn, gầm nhẹ một tiếng, một cổ nhiệt lưu phun đến chỗ sâu trong hậu huyệt của Thẩm Manh, cả khuôn mặt đều ửng hồng đầy quyến rũ, cả người yên lặng cảm thụ một cỗ chất lỏng nồng đậm theo côn thịt của Yue bắn ra, tinh dịch theo hậu huyệt tiến nhập vào trong cơ thể hắn. Cả hai yên lặng ôm lấy nhau, hưởng thụ cảm giác sung sướng sau cao trào. Thẩm Manh rốt cuộc vì thể lực tiêu hao quá độ mà ngất đi, nhưng hắn vẫn cảm thấy rõ Yue lại tiếp tục ở trong thân thể của hắn mà cày cấy không biết bao nhiêu lần. Trời sáng. Thẩm Manh đưa tay che đi ánh sáng hắt qua cánh cửa chiếu thẳng vào mắt hắn. Vốn chỉ là một động tác nhẹ nhàng lại khiến Thẩm Manh đau đến kêu không thành lời. Đau, cực kỳ đau, nhất là eo và chỗ đằng sau kia, không cần nhìn cũng biết là đêm qua bị sử dụng quá độ, cả cơ thể tràn ngập dấu hôn xanh tím, nặng nề như bị cái gì đó cán qua. Tuy đau nhưng lại không có cảm giác dính nhớp khó chịu gì, chắc hôm qua làm xong Yue đã tắm cho hắn. Mẹ kiếp, đồ thừa tinh lực. Yue vốn ngủ không sâu, Thẩm Manh vừa động một phát y liền tỉnh, hồi tưởng đến buổi tối ngọt ngào hôm qua trong lòng y liền như rót mật, ngọt ngào cùng hạnh phúc cứ ùn ùn kéo tới khiến y hết sức vui vẻ. Cánh tay đang ôm Thẩm Manh liền dùng thêm sức, kéo Thẩm Manh đang có ý định ngồi dậy lại nằm sát lại bên cạnh y. Không để Thẩm Manh nói gì liền hôn xuống, cong cong khoé môi cười với hắn, dịu dàng cực kỳ: "A La, chào buổi sáng." Thẩm Manh vốn đang đau điếng người nhưng lại bị cái dung nhan Max điểm kia sát cho không còn một mảnh, bị hôn cũng cứ lơ ngơ nhìn, cả câu chào buổi sáng cũng tự động đáp lại. Yue được đáp lại đương nhiên hết sức vui vẻ, bật cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp rơi vào lỗ tai hắn như thiên âm khiến Thẩm Manh chẳng còn nghĩ gì nữa, lọn tóc rơi xuống trước mặt cũng không biết. Mãi cho đến khi Yue đưa tay vén tóc xong, Thẩm Manh mới hoàn hồn tỉnh lại, ngay lập tức xoay người đưa lưng về phía Yue, trong lòng vô cùng bực bội. Đã ăn sạch hắn thì thôi, thế éo nào y là người vất vả mà sáng ra tinh lực dồi dào, sức sống căng tràn mà hắn thì lại đau điếng người. Đã thế lại còn bị sắc đẹp mê hoặc, quá không có tiền đồ. Bộ dáng Thẩm Manh giận dỗi rơi vào trong mắt Yue lại thành đáng yêu, y không quá để ý mà ôm chặt lấy Thẩm Manh, trong lòng hạnh phúc không gì tả nổi. Y biết Thẩm Manh vẫn chưa có tình cảm gì với y, nhưng xảy ra chuyện tối hôm qua rồi, có phải hắn nguyện chấp nhận y thêm một chút không? "Ta yêu ngươi." Thẩm Manh vốn đang cáu giận, quyết không quan tâm. Đột nhiên nghe thấy Yue tỏ tình mà cứng hết cả người. Đây không phải lần thứ nhất Yue tỏ tình với hắn, nhưng ăn cũng ăn xong rồi, liệu y có lại hắc hoá nữa không? Yue đang ôm hắn, tự nhiên cũng cảm giác được cơ thể Thẩm Manh biến hoá, không khỏi chua xót một chút, dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình kể ra từng nỗi lòng sâu nhất của y. "Ta yêu ngươi, ta rất yêu ngươi. Từ rất lâu ta đã biết bản thân có tình cảm khác thường với ngươi. Ta đã rất hoang mang, không dám tin, muốn trốn tránh nó. Cho nên nói là đi luyện tập thực chất là muốn quên đi. Nhưng ta phát hiện, một ngày không nhìn thấy ngươi, ta muốn phát điên lên mất. Cho nên A La, đừng rời xa ta được không? Ngươi có thể không yêu ta nhưng xin ngươi đừng rời xa ta. Ta không biết nếu không có ngươi bên cạnh, ta sẽ thế nào nữa. A La, ta sống là do ngươi, chết cũng vì ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu, trừ rời xa ngươi, ta nguyện làm mọi thứ." Thẩm Manh càng nghe càng bối rối, hoá ra trong lòng Yue, hắn đã đến mức độ đó rồi. Không có hắn không được. Trong lòng rõ ràng đã cảm động đến rối tinh rối mù nhưng hắn biết bản thân vẫn chưa yêu Yue chút nào. Nhưng mà... Thẩm Manh sẽ không ghét người yêu mình như thế, yêu đến bán mạng. Hắn tin tưởng, một kẻ càng cố chấp, yêu càng sâu nặng. Hắn có lẽ có thể thử xem... Thẩm Manh quay người lại, nhìn thẳng vào Yue, trong lòng hắn vẫn còn có chút rối rắm. Nhưng mà y đã hạ mình đến mức này rồi, thật sự khó lòng mà từ chối. Chưa từng ai yêu thầm hắn lâu như thế, 10 năm. Càng yêu càng khó dứt, càng yêu càng sâu nặng. "Yue, ta không yêu ngươi." Một câu đánh tan hy vọng của Yue, cả người bị bao phủ bởi u ám thấy rõ. Cơn bạo loạn bắt đầu chạy dọc trong đầu y. Giữ hắn lại, khoá hắn lại, không để ai nhìn thấy. Như vậy hắn sẽ chỉ thuộc về y. Mọi cảm xúc tăm tối sâu trong đáy lòng như muốn trào ra, cánh tay ôm Thẩm Manh rõ ràng đang siết chặt. Cả người như chìm sâu trong bóng tối, nhưng lại chỉ một câu lại kéo y lên thiên đàng. "Nhưng ta sẽ thử xem, ta sẽ thử tiếp nhận ngươi, Yue." Trong con mắt vốn tăm tối lập tức được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, đẹp như một hồ nước bạc điểm xuyết ánh trăng. Vẫn có chút khó tin nổi mà hỏi lại, muốn xác nhận niềm vui này thêm một lần nữa. "Ngươi nói lại đi." Thẩm Manh cười cười, cũng đưa tay ôm lại Yue, nhìn thẳng vào mắt y, chân thành đáp: "Ta nói, ta sẽ thử tiếp nhận ngươi. Một ngày nào đó mà ta yêu ngươi, nhất định không phải vì ép buộc, mà là thật sự yêu ngươi cho nên mới nói. Ngươi chờ được không?" Yue cười rộ lên, đôi mắt xinh đẹp chỉ chứa duy nhất hình bóng của người bên cạnh, vô cùng chắc chắn mà nói ra một từ hứa hẹn trọn đời. "Được" ———————————————————- Viết H hơi dở, mong quý zị đừng chê. Sắp hết thế giới này rồi. Có ai nghĩ tình iu quá nhanh không? Nhưng tui thì không. 10 năm trong truyện đọc thì ngắn nhưng ngoài đời 10 năm đâu phải ngắn ngủi gì. Tình yêu duy trì 1 năm còn khó. 10 năm cái beep.