Lúc Thẩm Manh mới xuyên thì chính là vừa kết thúc một đợt kiểm tra năng lực tháng, bằng không vừa xuyên về lại gặm sách thì hắn thật sự không thể vào đầu nổi. Nhiều lúc như thế hắn lại nhớ Lam Uyên da diết (vị diện Quân nhân thời mạt thế), y đúng chuẩn là học thần thường xuyên nhảy lớp, căn bản sẽ không cần lĩnh ngộ toán cao cấp. Bởi vì y từng nói toán cao cấp chỉ là học thức của trẻ con, không cần phải lĩnh ngộ.
"Người so với người càng tức chết người." Bảng xếp hạng được phân thành ba bảng, bảng A, bảng B, bảng toàn trường. Bảng A là xếp hạng điểm cho học sinh khu A, bảng B cũng thế, bảng toàn trường là cả A lẫn B. Thẩm Manh nhìn hạng 763/1000 bảng B, hạng 1563/1800 bảng toàn trường bỗng chốc nín lặng. Hệ thống nhìn số điểm nát bét của hắn cũng không nhịn được cảm khái: [Bổn hệ thống năm đó hạng 300/1000 hệ thống, tưởng bản thân đã ngu lắm rồi. Hoá ra cái ngu còn không có giới hạn như thế.] Thẩm Manh: "... mày có thể im lặng." Khu A giỏi hơn khu B rất nhiều. 200 hạng đầu trên 1800 bảng xếp hạng đều là học sinh khu A. Những người đó đều có thành tích xuất sắc, điểm cá nhân ở lĩnh vực riêng cũng cao ngất ngưởng, kéo thôi đôi mắt và lòng dạ của những người đó cũng cao theo. Thẩm Manh khẽ lắc đầu, không thể không đồng ý với điều đó, thiên tài đều có quyền được kiêu ngạo mà, vì họ hơn người. "Yo, Manh tiểu tam, cậu lại không vào nổi hạng 1000 toàn trường hả?" Thẩm Manh vốn định quay về lớp liền bị một tiếng gọi kéo lại. Người gọi cậu là một thiếu nữ tóc vàng cam, hẳn là đã chi rất nhiều tiền cho mái tóc của cô mới có thể tỉ mỉ như vậy. Đó chính là Tuệ Kỳ, một cô gái khá xinh đẹp trong khối B. Ngày thường đặc biệt thích mỉa mai Thẩm Manh, thường xuyên châm chọc khiêu khích hắn muốn hắn nổi giận gây chuyện, nhưng chưa lần nào thành công. Cũng bởi vì cô thích Tần Tu Xuyên, đối với người mà y không ưa, cô đương nhiên cũng tự cho mình là bạn gái y mà muốn đi xử lý những kẻ đó. Thẩm Manh khẽ nhíu mày, muốn coi như không thấy mà tránh đi nhưng Tuệ Kỳ nào có lại để cho hắn đi. "Này này, Thẩm gia dạy cậu không có lễ phép thế hả? Tôi nói cậu đấy, Thẩm tiểu tam." "Thẩm tiểu tam, hahaha." "Thật giống." Những người xung quanh nghe thấy câu này cũng trực tiếp cười ồ lên, hoàn toàn hùa theo những gì mà Tuệ Kỳ nói. Ở Mussochist, đánh nhau là hoàn toàn nghiêm cấm, ai đánh nhau đều sẽ bị camera có ở khắp mọi nơi ghi lại. Nhẹ thì bị cho tạm nghỉ học, nặng thì đuổi học. Nhưng mà, lời nói thì không cấm, bởi camera sẽ không thu tiếng, đây cũng là kẽ hở mà lãnh đạo nhà trường mắt nhắm mắt mở cho qua những học sinh quyền thế mà họ không thể đắc tội nổi. Thường gọi là: lời nói gió bay. Nếu Thẩm Manh đánh trả, thì chính là hoàn toàn mắc mưu bọn chúng. "Đừng có nói như thế, Tuệ Kỳ. Thẩm gia chúng tôi không có loại người như cậu ta. Cậu đừng vơ đũa cả nắm, Tuệ gia nhà cậu gánh được trách nhiệm câu nói này không?" Lời nói vừa cất lên, mọi người đã lập tức tránh đường cho thiếu nữ xinh đẹp kiêu ngạo kia. Thẩm Tư Nhu chính là đích nữ bảo bối nhà Thẩm gia, mà vừa lúc, cô cũng thích Tần Tu Xuyên, chỉ tiếc khi ông ngoại đến nhà y cầu thân lại bị từ chối. Nhà Tuệ gia kém Thẩm gia những hai bậc, Tuệ Kỳ không thể đắc tội Thẩm Tư Nhu, chỉ có thể nói xin lỗi. Thẩm Tư Nhu cầm lọn tóc đen của mình khẽ xoăn, hừ nhẹ vài tiếng. Đối với tình địch, cô đương nhiên là chướng mắt, chỉ là cô càng ghét Thẩm Manh hơn, cũng đứng lại chế nhạo vài câu: "Tuệ Kỳ à, dù sao người ta cũng là thiếu gia, là tiểu tam thì cũng là thiếu gia. Cậu đắc tội người ta như vậy... không sợ bị cậu ta cắn cho à? Nghe nói, chó dại cắn đau lắm, lại còn khó bỏ đấy." Mọi người hít sâu một hơi, không dám lên tiếng. Thẩm Tư Nhu vừa nói Tuệ Kỳ bị chó cắn, còn quá đáng hơn là nói anh trai của mình là chó. Mặc dù là con của tiểu tam, nhưng Thẩm Manh cũng chẳng làm gì họ, nói trắng ra thì hắn thật vô tội. Nhưng chẳng ai sẽ đồng cảm với hắn, bởi tất cả mọi người ở đây, ai mà chẳng coi thường tiểu tam. Ít nhiều đều là nhà giàu, cha mẹ làm gì ai cũng hạnh phúc chung thuỷ, lắm người bao dưỡng tình nhân lên cả hai con số nữa là. [Tích, thông tin nhân vật: Tuệ Kỳ: hậu cung của nam chính. Con gái nhà tài phiệt Tuệ gia, là một gia tộc thương gia trung gian. Gia tộc kiểu này có rất nhiều quan hệ với những thương nhân lớn nhỏ khác, bất kể hắc bạch. Thẩm Tư Nhu: hậu cung của nam chính. Kèm theo thuộc tính, lấy ta được tặng kèm Thẩm gia. Hào môn thượng cấp trong giới, có móc nối tới chính quyền.] Thẩm Manh vốn đang định nổi giận liền lập tức xìu xuống khi nghe thông báo của hệ thống. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn: A~ là em gái. A~ hậu cung. A~ cmn kịch bản lại tìm đến hắn rồi!!" Trước giờ quan hệ của Thẩm Manh với Thẩm gia không sâu, bình thường chỉ có Tuệ Kỳ mới hay móc mỉa hắn một chút, bạn bè cũng xa lánh một chút. Chứ không phải giống như hôm nay, hoàn toàn là trung tâm. Đến Thẩm Tư Nhu bình thường chẳng thèm để ý đến hắn cũng quay ra nhục mạ hắn, hoá ra là kịch bản. Đối với mấy loại như vậy, Thẩm Manh cũng chẳng thèm để ý, ánh mắt nhìn hai người như hai đứa ngốc. Mẹ hắn chẳng phải tiểu tam, nhưng Thẩm Manh cũng không hề yêu bà. Bởi từ sau khi ly hôn, ngày nào bà cũng khiến hắn trông có vẻ chật vật đến cửa Thẩm gia đòi tiền. Xuất thân chỉ là một nhà giàu mới nổi, làm gì có cái tác phong hào môn khuê tú, y như một người đàn bà ngoài chợ. Sau khi bị Thẩm gia đè ép đến phá sản, bà ta bắt đầu trút giận lên hắn. Nhưng chỉ được vài tháng thì bị Thẩm gia đưa vào trại tâm thần, Thẩm Manh dù còn nhỏ nhưng cũng chẳng có ôm ấp tình yêu gì đối với người mẹ ruột luôn ngược đãi mình, biến hắn thành công cụ đòi tiền. Cũng là lý do dù thường xuyên bị chửi là con tiểu tam nhưng hắn cũng không giận. Sống tốt cho chính bản thân mình là được rồi, không phải sao? Hắn sẽ chỉ dành tình cảm và đối xử tốt đối với người biết tôn trọng hắn. Tuệ Kỳ căn bản không chịu đựng được việc Thẩm Tư Nhu nói cô như thế, lập tức bưng tư thái xinh đẹp đáp trả lại. Thẩm Tư Nhu cũng chẳng phải dạng vừa, kiêu ngạo nói lại Tuệ Kỳ không chừa một câu, còn có xu hướng càng nói càng to, đến mức muốn kéo cả hai nhà vào. Thẩm Manh cũng vì thế mà bị lãng quên... Thật đau khổ. "Ở đây có chuyện gì mà ồn ào vậy?" À quên, trường Mussochist cấm học sinh đánh nhau, nhưng không có cấm hội học sinh chấp pháp. Hội học sinh có quyền chỉ dưới hiệu trưởng, làm việc và học tập tự cá nhân quản lý, ngay cả thầy cô cũng không thể xen vào. Thành viên hội học sinh mới thực sự là kẻ có quyền nhất ở cái trường này, ra ngoài xã hội cũng thế. Làm thành viên hội học sinh, không chỉ gián tiếp chứng minh thành tích xuất sắc, mà còn chứng minh cả thế lực gia tộc khổng lồ sau lưng bọn họ. Thẩm Tư Nhu cũng là thành viên hội học sinh, nhưng vẫn phải cúi đầu trước ba người. Đó là hội trưởng hội học sinh và hai hội phó, đó đều là người mà bọn họ không trêu chọc nổi. Người vừa lên tiếng là một thiếu nữ tóc bạch kim cực kỳ xinh đẹp, vừa thấy cô tất cả giới tính đực ở đây trừ hội trưởng và hội phó còn lại đều mê mẩn ngắm nhìn. Nhất là Thẩm Manh, nhìn đến nỗi quên cả việc bản thân đã cong queo không còn hình dạng. Bởi trước khi gặp nam chính, Thẩm Manh dù gì cũng là thẳng nam, cũng có thầm mến một nữ thần giống như bao thẳng nam khác. Đó chính là Bạch Tri Lạc, nữ thần của trường Mussochist, vứt xa hoa khôi Thẩm Tư Nhu cả một đoạn dài, bất kể là vẻ ngoài, khí chất, học vấn hay gia thế. Thẩm Manh nhìn đến nỗi không thèm quan tâm đến thông báo nhắc nhở của BingBong rằng, đó chính là hậu cung của nam chính. Mà chỉ cần là hậu cung, đều sẽ có địch ý với hắn khi mà nam chính chưa thể hiện ra bên ngoài quyết tâm một lòng và sự hắc ám đáng sợ kia. Nhưng mà sắp. [Cảnh báo! Nam chính sắp hắc hoá, thỉnh ký chủ thu lại vẻ mặt mê gái.] [Cảnh báo! Nam chính sắp hắc hoá, thỉnh ký chủ thu lại vẻ mặt mê gái.] [Cảnh báo! Nam chính sắp hắc hoá, thỉnh ký chủ thu lại vẻ mặt mê gái.]