Thẩm Manh nhìn biểu đồ trên bảng như nhìn ma trận, hơn trăm đường dọc ngang xiên sọc nhau làm hắn hoa cả mắt. Thế nhưng trong vở của Tần Tu Xuyên lại càng chính thức khiến hắn hoài nghi nhân sinh. Không ít lần tự hỏi rằng liệu mình có phải từ hành tinh nào đi lạc đến trái đất không thôi. Ghi chép của Tần Tu Xuyên sạch sẽ mà ngắn gọn, nhìn qua cũng có thể hiểu là y ghi theo ý hiểu của bản thân. Ngón tay thon dài cầm một chiếc bút đen có hoa văn vàng rất cổ điển, càng nhìn càng thấy mê, nhịn không được lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nếu... nếu cái bút này mà làm s*x t*y chắc... sẽ kích thích lắm. Thẩm Manh bị cái ý nghĩ này làm cho giật mình, vội quay đầu đi gào thét trong lòng. Bậy! Mẹ nó từ khi nào hắn lại suy đồi đến mức độ này vậy?? Hệ thống cười hí hí nhìn Thẩm Manh không còn tý tiết tháo nào, xúi giục: [Không phải là không thể nha, bổn hệ thống chắc chắn nam chính sẽ đồng ý ngay lập tức cho xem. Chần chờ gì mà không triển đi!] Thẩm Manh bị hệ thống tẩy não qua bao thế giới, não hắn vốn dĩ đã đen nay còn đen hơn. Thấy hệ thống nói thế liền cũng bắt đầu không nhịn được mà tưởng tượng: "Hoa văn kia thô lắm..." "Hửm?" Thẩm Manh lập tức ngậm miệng lại, lòng kêu không ổn. Hắn cmn bị điên rồi mới vô thức nói ra lời nói trong lòng. Tần Tu Xuyên cực kỳ nhanh nhạy, dù không hiểu Thẩm Manh tại sao đột nhiên nói như vậy, nhưng cái nhìn của hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn tập trung vào cây bút của y liền hiểu phần nào. Tần Tu Xuyên xoay bút một vòng, hoa văn vàng kim dưới ánh sáng loé lên thật chói mắt. Y dựa gần Thẩm Manh, đưa bút lên che miệng, mỉm cười hỏi: "Anh còn có cái thô hơn nữa cơ. Em có muốn thử không?" Thoáng chốc, Thẩm Manh bỗng cảm thấy giống như được thấy lại bóng dáng của Ly Tranh trên khuôn mặt Tần Tu Xuyên. Hắn bỗng nhận thức được một điều vô cùng cay đắng rằng, Ly Tranh (Giới hạn manh sát) chính là một phần bản chất của Tần Tu Xuyên. Con hàng này chắc chắn sẽ giống hệt oắt con đó, máu S nổi dậy mà muốn đem hắn thế này thế nọ. Vì thế để bảo tồn và lưu trữ cúc hoa, Thẩm Manh không thể không lắc đầu kịch liệt, bày tỏ rằng bản thân cực kỳ không muốn. Tần Tu Xuyên vô cùng tiếc hận, đặt cây bút xuống bàn, dáng vẻ vô cùng mập mờ và quyến rũ như hồ ly tinh, gợi cảm nói: "Thế nhưng anh rất muốn nha. Anh còn muốn để em thử xem là bút thô hơn hay cái của anh thô hơn nữa." Thẩm Manh đen mặt, đẩy Tần Tu Xuyên ra, kiên quyết nói: "Em không chơi cái trò ấy đâu!" Mặc dù có vẻ rất kích thích. Hệ thống khinh bỉ liếc Thẩm Manh, cười mỉa: [Nghiện mà còn ngại!] Tần Tu Xuyên thấp giọng cười, hôn nhẹ một cái lên môi Thẩm Manh, tiếp tục làm việc ghi chép bài, ám chỉ nói: "Trở về sẽ thử." Thẩm Manh: "..." không! Em không muốn! May mắn hai người ngồi ở cuối lớp, lại nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy nên cũng không ai chú ý đến họ. Thẩm Manh để tránh bị Tần Tu Xuyên đùa dai, liền tập trung nhìn lên bảng, cố gắng hiểu bài. 30 phút sau~ "Anh yêu. Em tuyên bố, em đếch học." Tần Tu Xuyên: "... để anh dạy em." Tần Tu Xuyên giảng bài dễ nghe, âm thanh trầm thấp như dây đàn chạm nhẹ vào lòng người. Hơn nữa, y giảng còn vô cùng dễ hiểu, tóm tắt trọng tâm rồi giải từng phần. Ngu như Thẩm Manh cũng hiểu được hơn phân nửa, bắt đầu nghiêm túc làm bài. Quả thực ở cạnh Tần Tu Xuyên còn tốt hơn nhiều so với nghe giảng viên giảng cả ngày trời, Thẩm Manh cảm giác chỉ số IQ tăng lên vùn vụt, cảm giác bản thân trở nên giỏi giang cực kỳ, vô cùng tự hào mà chăm chú hướng Tần Tu Xuyên xin dạy học. "Tối nay anh dạy em tiếp được không?" Tần Tu Xuyên ánh mắt ám ám, sâu kín nhìn Thẩm Manh một cái, khô khốc đáp: "Được." Vì thế, sau giờ học, trước con mắt ngưỡng mộ của bao người. Thẩm Manh được Tần Tu Xuyên hầu hạ như công chúa mà theo y về nhà. Thấy Thẩm Manh được Tần Tu Xuyên nhẹ nhàng đưa vào bên trong xe, tài xế riêng của Tần gia vô cùng ngạc nhiên. Trước giờ Tần Tu Xuyên nổi tiếng lãnh đạm, nào có cẩn thận đối với ai thế này bao giờ. Tài xế cũng chỉ là thầm nghĩ, không dám hỏi, cứ thế đi thẳng về nhà chính Tần gia. Tần gia chính là một trang viên vô cùng lớn, một mình bao trùm cả hai đồi núi lớn. Nhìn từ xa còn tưởng rằng là lâu đài. Tần gia nhà chính đời đời Tần gia đều ở trong đó, chỉ có mấy lão nhân gia mới dọn ra ở riêng để cho khuây khoả hay một số ít họ hàng xa tự lập nghiệp mới không ở trong Tần gia. Bình thường Tần Tu Xuyên đều ở đây, so với ai khác càng có quyền làm chủ nhà chính. Bởi y đã là người thừa kế chính thống, chắc chắn sẽ không có sự thay đổi gì. Người sống trong nhà chính đều phải xem sắc mặt Tần Tu Xuyên mà sống, trước giờ đều không có dám nói gì qua. Thế nhưng không ai muốn dọn ra khỏi đây trừ khi bất đắc dĩ cả, dọn ra khỏi chẳng khác nào tuyên bố bản thân từ bỏ tài sản của mình trong Tần gia, từ bỏ cây đại thụ Tần gia che chở. Tần Tu Xuyên bình thường chỉ đến trường ba ngày trong tuần, còn lại đều là đến tập đoàn tổng bộ làm việc, đối với nhà chính cũng không quá để ý. Cha y nuôi dưỡng một đám tình nhân, sinh ra đám con riêng đều đưa đến Tần gia nhà chính ở. Tần Tu Xuyên thấy mà mặc kệ, bởi y cũng chẳng có tình cảm nào với cha y. Ngay cả Tần gia lão nhân cũng bó tay với đồ phế vật đó, chỉ có thể ký thác hy vọng lên Tần Tu Xuyên. Mà Tần Tu Xuyên cũng không làm thất vọng, y không chỉ giữ vững cơ nghiệp truyền kiếp, mà còn phát triển đến trình độ trước nay chưa từng có. Y làm tất cả những điều đó khi còn quá trẻ, chứng tỏ rằng bản thân y tàn nhẫn đến mức độ nào, không ai ngu mà dám ở trước mặt y đùa nghịch. Sống tốt hay sống không bằng chết ở cái nhà này, chỉ bằng một câu của Tần Tu Xuyên. Có thể vì lẽ đó, nên Tần gia lão nhân không hề can thiệp đến hôn nhân của Tần Tu Xuyên, chỉ thỉnh thoảng mới đề cập một ít tiểu thư nhà này nhà nọ thôi. Tần Tu Xuyên cũng vô cùng thoải mái mà cong luôn, trước mặt mọi người ôm Thẩm Manh cũng không ai dám ho he gì. "Đây là vị hôn thê của tôi, mọi người đối xử hắn cho tốt." Chỉ một câu như thế, Thẩm Manh liền có thể đi ngang nhà chính Tần gia. Không chỉ như thế, mà mọi người còn được chứng kiến cảnh tượng mà họ luôn nghĩ rằng không bao giờ có thể xảy ra trên người Tần Tu Xuyên. Y thế mà tự tay pha nước cam, đưa điện thoại riêng tư của bản thân cho hắn nghịch. Còn bản thân thì vào bếp, đeo lên tạp dề, thành thạo nấu cơm. Đã thế, Thẩm Manh còn khen Tần Tu Xuyên một câu khiến mọi người tưởng hắn chết chắc rồi: "Anh yêu, anh đúng là vợ hiền dâu thảo mà. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, phen này em hời to rồi." Tần Tu Xuyên không hề giống trong dự liệu của mọi người nổi giận, chỉ sủng nịnh ôn nhu đáp lại hắn: "Đều là của em." Từ lúc đó, mọi người đều hiểu, Tần gia đã có thiếu phu nhân.