Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 182: Nạp Lan Hồng Vũ Nhìn ta chơi cho các ngươi mở rộng tầm mắt!

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được hiệu quả khi chơi Silent Hill!

Hôm qua còn sợ thần sợ quỷ, hôm nay tỉnh giấc, thế mà không còn cảm thấy sợ hãi nữa?

Đương nhiên, không phải là hoàn toàn không sợ, mà chỉ là không sợ như trước mà thôi!

Trưởng công chúa đứng trên pháp chu, nhìn về khung cảnh của thành Cửu Hoa phương xa. Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đang đứng ngay bên cạnh nàng.

- Có gì phải sợ, ngươi xem bản công chúa có sợ không?

Nàng hừ lạnh một tiếng

- Hoàng tỷ! Đầu tam giác!

- Làm sao?!

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đã chạy không còn bóng dáng.

- Các ngươi chạy cái gì? Aaaa!

-----------------

Thời điểm này, Phương Khải cùng với Tống Thanh Phong, Nạp Lan Hồng Vũ, Tố Thiên Cơ đang ngồi trên ghế salon ăn mì tôm.

- Lão bản! Lão bản!

Hai người Phong Hoa, Duyệt Tâm bưng mì tôm tới, hôm nay bởi vì bồi bổ lại cảm giác, vì thế hai người không đi cùng với Tố Thiên Cơ, gần tối muộn mới đến quán nét.

Phương Khải ngẩng đầu lên nhìn:

-???

- Không phải ngươi đi xem phim truyền hình một mình sao?

Vẻ mặt Phương Khải nhìn Phong Hoa đầy nghi hoặc.

Vừa mới thấy Phong Hoa đi xem phim truyền hình, bây giờ lại chạy tới đây ăn mì tôm?

- Máy số 16.

Phương Khải bưng mì tôm nhìn lại:

- Người đâu?!

- Cái gì mà máy số 16?

Phong Hoa ngẩn ngơ:

- Ta với Duyệt Tâm vừa mới đến mà!

- Nghỉ ngơi tốt rồi chứ?

Tố Thiên Cơ nhìn hai người một chút.

- Nghỉ ngơi được một lúc cũng không còn cảm giác sợ nữa!

Hai người hưng phấn nói.

- Đúng rồi, lão bản!

Phong Hoa hỏi:

- Ngươi vừa nói cái gì mà máy 16?

Bên ngoài Toilet:

- Cô nương!

Vu Lương, đạo sư của Lăng Vân học phủ đứng ngẩn ngơ, thế mà vừa mới thấy một thân ảnh mặc váy trắng đi vào toilet nam?

- Bang bang bang!

Đầu tiên là gõ cửa, ngay sau đó vội vàng mở cửa phòng rửa tay đi vào, nhìn qua tấm phân cách, không thấy người đâu?

Đi đâu rồi?

- Cô nương! Đây là nhà vệ sinh nam!

Vu Lượng vội vàng hô.

Khu nghỉ ngơi ở cửa quán nét:

Lúc này Phương Khai đem chuyện vừa nãy kể lại một lần.

- Ngươi nói là ngươi vừa thấy một Phong Hoa đi vào máy số 16 xem phim truyền hình, cho nên nhìn thấy là hai Phong Hoa?

Ánh mắt Tố Thên Cơ cùng mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Phương Khải.

- Ta cũng thấy!

Khương Tiểu Nguyệt giơ tay.

- Nói như vậy...

Nạp Lan Hông Vũ mỗi ngày đều đến rất sớm:

- Đúng là lão phu nhìn thấy ở bên kia có người mặc quần áo giống tiểu nha đầu Phong Hoa này...?

- Lão bản...

Bỗng nhiên Tống Thanh Phong cảm thấy có chút rùng mình:

- Ngươi nói... Silen Hill không tồn tại thật đi...

Phải biết hôm quá xem trực tiếp còn thấy hai nhân vật chính!

- Aaaa!

Phong Hoa thiếu chút thì bị dọa nhảy dựng lên, nàng nhớ tới hôm qua có một cái thi thể giống hệt nhân vật chính:

- Chẳng lẽ Phong Hoa kia là ta bên trong Silent Hill...?

- Lão bản!

Lúc này, chỉ thấy một đạo sư Lăng Vân học phủ vội vàng đi tới:

- Ta vừa thấy một cô nương mặc váy tiến vào nhà vệ sinh nam! Khuyên thế nào cũng không ra!

Tất cả mọi người nhìn nhau:

-!!??

Tất cả mọi người đều sửng sốt!

Cô nương mặc váy tiến vào nhà vệ sinh nam! Khuyên thế nào cũng không ra!

- Khẳng định là có người giả trang!

Nạp Lan Hồng Vũ lập tức phản ứng!

Mau chóng tới bắt người!

Phương Khải cùng mấy người vội vàng chạy tới nhà vệ sinh nam...

Mặt mũi Tiêu Ngọc Luật tràn đầy mồ hôi, dựa vào tường đi ra ngoài...

Cũng may không bị phát hiện! Trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài!

Đợi đến khi đi ra khỏi toilet một khoảng cách, Tiêu Ngọc Luật mới thở dài một hơi.

Cũng may là không bị bắt được, nếu không thì còn thảm hơn cả bị ném ra!

Mà lúc này, Tố Thiên Cơ đang ngồi trên ghế salon an ủi hai người Phong Hoa, Duyệt Tâm.

Vì ngồi trên ghế salon, cho nên ánh mắt tương đối thấp, thoáng nhìn một chút thì thấy một đôi giày của đệ tử nữ Lưu Vân Đạo Cung.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Ngọc Luật đang lộ ra vẻ mặt tươi cười:

- Cô cô mạnh khỏe!

Tố Thiên Cơ:

-...

- Aaaa!

Chỉ nghe thấy một tiếng la thảm thiết, Tiêu Ngọc Luật lại lần nữa bay ra cửa!

- Cút về đổi giày ngay!

Sắc mặt Tố Thiên Cơ xanh xám một mảng.

Cái cmn!

-------------

- Không tìm được người...

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Mấy người đành kéo nhau quay về.

- Lão bản! Hôm nay có phát trực tiếp không?!

Từ Tử Hinh gọi một hộp mì tôm, đi ra ghế salon ngồi.

Mặc dù hôm qua chơi khiến cho tâm lý đọng lại bóng ma, nhưng qua một đêm, tâm cảnh cũng theo đó mà tăng lên, Từ Tử Hinh cũng không còn cảm giác sợ hãi như thế nữa.

- Hay là... Hôm nay truyền bá ban ngày?

Tố Thiên Cơ vừa ăn mì vừa nói.

Mấy loại này mà truyền bá buổi tối quá cmn dọa người! Ngẫm lại thì vẫn nên để Phương Khải trực tiếp sớm là tốt nhất.

- Các ngươi không thể tự mình chơi trước sao!

Phương Khải liếc mắt, biểu thị hôm nay muốn trì hoãn!

- Cũng đúng! Hôm nay chơi ban ngày, chơi xong thì về sớm một chút!

Tố Thiên Cơ nói.

- Ặc... Vẫn còn dám chơi...!?

Mấy người Từ Tử Hinh trợn mắt há mồm mà nhìn nàng.

Đúng là tâm cảnh có tăng lên, nhưng xem vẫn tốt hơn, tự mình chơi...

Các nàng vẫn cảm thấy có chút kinh khủng.

- Các ngươi nói hôm qua có trò chơi mới, Silent Hill 2?

Mấy người An Hổ Uy cũng bê mì tôm bu lại, dù sao thì Phương Khải cũng viết Silent Hill trên bảng đen, tự nhiên là có không ít người chú ý tới.

Hỏi thăm thì người chơi cũng có, người không chơi cũng có. Dù sao thì không phải người nào cũng thử, rất nhiêu người còn đang trong quá trình quan sát.

Mấy người An Hổ Uy, An Thành là thuộc về kiểu quan sát kia:

- Có dọa người như vậy không?

- Đương nhiên là một vài người chơi nghi thần nghi quỷ!

Nạp Lan Hồng Vũ khinh thường nói:

- Càng là người tâm trí không kiên định, thì chơi trò chơi này càng dễ dao động, giống như lão phu, chẳng khác nào đánh rắm? Nào giống như mấy tiểu tử này, cứ khoa trương!

An Hổ Uy cười hắc hắc nói:

- Lão gia tử, chúng ta làm sao bì kịp được ngài!

- Đúng lúc!

Nạp Lan Hồng Vũ ăn xong mì tôm, liền đứng dậy:

- Phương tiểu tử không chơi, lão phu chơi.

- Lão phu đã hiểu rõ, cái trò chơi này, chính là không ngừng công kích tâm lỳ đề phòng trong lòng các ngươi, quái vật cũng không lợi hại như thế, các ngươi chỉ cần thủ vững bản tâm, một khi ngưng thần phòng thủ, những mưu mẹo nham hiểm này, coi như không đáng kể!

- A?

Tất cả mọi người nghe Nạp Lan Hồng Vũ nói vậy, nhất thời hai mắt tỏa sáng:

- Lão gia tử, ngài muốn bắt đầu chơi?

- Đương nhiên!

Nạp Lan Hồng Vũ bật cười nói:

- Để lão phu hôm nay cho các ngươi mở rộng tầm mắt, tránh cho các mấy tên tiểu tử các ngươi còn không chơi ra gì mà đã để lại tâm ma!

- Qua tốt rồi!

- Đi! Xem lão gia tử chơi thế nào?

Rất nhanh, Nạp Lan Hồng Vũ kéo theo một đám người lên máy.

Tố Thiên Cơ cũng vội vàng đi theo, dù sao vị lão tiền bối này cũng trải qua vô số trận chiến, được ma luyện thật sự, tâm cảnh không thể chê được! Nàng mặc dù tu vi cao thâm, nhưng nói về tâm tính, đối với lão gia tử này vẫn là chênh lệch quá xa.

- Lão bản!

Khương Tiểu Nguyệt nhìn về phía đám người:

- Hay là chúng ta cũng đi xem một chút đi?