Hệ Thống Hồng Nương

Chương 60: Tiên tử Bạch Liên Hoa (3)

Editor: Yooniin

Ngón tay thon dài trắng nõn của Giang Lăng chỉ vào đoạn đối thoại trong cốt truyện, là sau khi Lục Nghi Tu giận dỗi bỏ đi. Nhìn nội dung cốt truyện xảy ra sau đó, trong lòng cậu mãnh liệt nhảy lên một cái.

【Lục Nghi Tu cưỡi bạch hạc rời đi, gió lạnh thổi qua gương mặt nàng, mang đi một chút độ ấm.

Nhưng bất mãn trong lòng nàng không có tiêu tán được chút nào, trong đầu loạn cào cào một mảnh, nhịn không được suy nghĩ lung tung.

"Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ ta lại không được nói lý lẽ với ngươi? Yêu nữ kia mắng ta là tiện nhân, ngươi còn muốn ta xin lỗi."

"Ta tuyệt đối không nhường nhịn."

"Ngọc cô nương, Ngọc cô nương gọi đến thân thiết như vậy."

"Tạ An Ca......."

Trong lòng suy nghĩ lung tung rối loạn một hồi, Lục Nghi Tu lại có chút hối hận, tự nàng buồn bực thì cũng đành thôi, như vậy lại khiến cho sư huynh sư tỷ lo lắng, chỗ này là nàng không đúng rồi.

Quan trọng nhất chính là, nàng không thể để sư huynh sư tỷ chậm chễ rèn luyện vì mình được.

Nghĩ đến đây, Lục Nghi Tu cho bạch hạc dừng lại giữa không trung, nghĩ xem có nên quay lại hay không.

Đột nhiên cảnh sắc trước mặt thay đổi.

Nữ tử áo đen đứng trước mặt nhìn nàng, cười vô cùng quyến rũ, nữ tử tiên đạo thường xem những loại người này là yêu nữ, vẻ mặt Lục Nghi Tu bên ngoài tỏ vẻ khinh thường, trong lòng lại ẩn ẩn một chút xấu hổ.

Nữ nhân luôn mẫn cảm, tuy rằng Lục Nghi Tu chưa từng nhìn thấy chân dung của Cơ Ngọc, nhưng vẫn nhận ra nàng ta ngay từ ánh mắt đầu tiên, thần sắc nàng lạnh lùng: "Yêu nữ, ngươi theo dõi ta?"

Cơ Ngọc không chút để ý câu môi: "Ta tới đưa ngươi xuống địa ngục."】

"Ký chủ, này phải làm sao bây giờ......" Kinh thư vô cùng đáng thương dò hỏi: "Nguyên chủ Lục Nghi Tu ở đây cũng đánh không lại Cơ Ngọc, anh hiện tại..... có thể khống chế lực lượng trong cơ thể sao?"

Giang Lăng rũ mắt, thong thả lắc lắc đầu.

Cậu vừa mới tiếp xúc với thế giới này, ký ức của Lục Nghi Tu còn chưa kịp sắp xếp lại, càng đừng nói vận dụng linh hoạt được thực lực trong cơ thể này.

"Cái này lúc về nói sau, phỏng chừng lát nữa sẽ trực tiếp đụng phải Cơ Ngọc." Giang Lăng chậm rãi mở miệng, sau đó cậu quyết định, điều khiển bạch hạc bay nhanh về phía trước, đồng thời phân phó: "Tiểu Hồng, cửa hàng của mi có bản đồ chi tiết không, mi chấm đại cho ta cái địa điểm an toàn đi, bây giờ chúng ta lập tức qua đó.

Mặt sách của kinh thư xôn xao dao động, rất nhanh, hệ thống lấy ra một phần bản đồ, huyền phù bay đến trước mặt Giang Lăng, mặt sách hai bên mở ra.

Bản đồ phi thường chi tiết tỉ mỉ, miêu tả sông núi cùng thành trấn sống động như thật.

Hệ thống mở miệng: "Chính là chỗ này, đi thêm năm trăm dặm phía trước là tới được Côn Luân tông, Côn Luân địa giới, không có bất kì ma đầu bào dám làm càn."

Nhưng mà, không có người nào đáp lại nó.

Hệ thống ấp úng chít một tiếng: "Ký chủ?"

"Không kịp rồi." Giang Lăng đỡ trán cười, "Hiện tại chúng ta là cá nằm trên thớt."

Tứ phía tràn ra một lực lượng nào đó đang dao động, cậu đại khái hiểu rõ, chính là linh lực.

Trước mặt Giang Lăng, mây mù lượn lờ, bên trong mơ hồ có bóng dáng của nữ tử, sương mù cùng lụa đen lượn lờ, ở trên không trung nhìn vô cùng rêu rao.

Mà trong tay nữ tử đang cầm một chiếc dù giấy đỏ rực, xung quanh dù treo đầy châu ngọc, theo tiếng gió thổi phát ra từng tiếng vang thanh thúy.

Nguyên nhân không gian xung quanh biến hóa, chính là do chiếc dù giấy này.

Kiếp trước tu vi của Cơ Ngọc bình thường, đời này lại cố gắng mà tu luyện, tuổi còn trẻ mà tu vi vô cùng thâm hậu. Lục Nghi Tu được xưng danh Thanh Hà tiên tử, đó là do thiên phú rất cao.

Nếu nguyên chủ ở đây, tu vi cả hai kẻ tám lạng người nửa cân, ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Cho nên lần này Cơ Ngọc mới mang theo dù giấy, cái này là chuyên môn để đối phó Lục Nghi Tu.

Trog nguyên tác, Lục Nghi Tu chính là thua dưới cái ô rách này.

Mà tình huống của Giang Lăng bây giờ còn gay go hơn so với nguyên tác nhiều, cậu căn bản là đánh không lại Cơ Ngọc.

Cơ Ngọc khẽ cười một tiếng, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi bung dù, dù giấy đỏ tươi như máu, chuỗi ngọc rũ xuống trong gió, va chạm vào nhau phát ra từng đợt thanh âm.

Nàng ta thoáng nâng dù, khóe môi lúc này đang giương lên, lộ ra vài phần sát phạt quyết đoán: "Lục Nghi Tu, rốt cuộc cũng tóm được ngươi."

"......"

"......"

Giang Lăng trong lòng thì thầm nói chuyện với hệ thống: "Coi bộ là trốn không thoát."

"Ký chủ, nếu không anh kiên trì một chút." Hệ thống ra sức bày mưu tính kế giúp ký chủ nhà mình, "Nơi này cách Côn Luân không xa, có khi vị nào đó ở Côn Luân đi qua nơi này, chúng ta liền được cứu."

"Trong nguyên tác, Lục Nghi Tu cũng không chết." Giang Lăng bình tĩnh mở miệng.

"Cũng đúng, nếu Lục Nghi Tu chết sớm như vậy, nàng lại không phải là một nữ phụ quan trọng."

"Vậy thì làm theo như nguyên tác đi."

Giang Lăng cắt đứt liên hệ cùng hệ thống, nhìn về phía Cơ Ngọc cười cười, rõ ràng là một nụ cười vô cùng nhàn nhã, lời nói ra lại không giống như vậy: "Yêu nữ, ngươi theo dõi ta?"

Cơ Ngọc híp híp mắt một cái.

...

Mặt trời lặn về phía tây, bầu tời lưu lại một tầng ánh nắng rực rỡ lắng đọng phía trên đỉnh núi, hạ xuống cây rừng ảm đạm, lại nhiều hơn vài phần khí vị mơ hồ không rõ ràng.

Đại sư huynh cùng Đại sư tỷ thuê vài phòng ở khách điếm, phân chia phòng xong xuôi, chúng đệ tử từng người một thu thập đồ đạc, bắt đầu tự sắp xếp.

Nhân số bọn họ khá nhiều, khách điếm lại lớn như vậy, thường xuyên có tu sĩ nghe danh mà tới đây. Nên khi phân phòng là hai người một gian. Xét tới yếu tố nam nữ thụ thụ bất thân, đương nhiên là nam đệ tử cùng một phòng, nữ đệ tử cùng nhau ở một phòng khác.

Đại sư tỷ thấy ban ngày Lục Nghi Tu không được vui, nên phân nàng và mình cùng một phòng, dự định buổi tối nàng quay lại sẽ hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn sắc trời còn sớm, Đại sư tỷ quyết định ngồi xuống đả tọa, thẳng đến khi lần thứ hai mở mắt, nàng phát hiện......

Lục Nghi Tu còn chưa trở về!

Thầm mắng một tiếng, Đại sư tỷ từ trên giường bò dậy, dò hỏi thông tin từ các huynh đệ muội khác, đều nhận được cùng đáp án, không ai gặp qua Lục Nghi Tu.

Đệ tử Vân Cẩm Các kỳ thực phi thường yên tâm đối với Lục Nghi Tu, vì nàng rất ít khi xảy ra sai lầm, nên ở một mức độ nhất định nào đó, mọi người đều tôn trọng quyết định của nàng.

Thỉnh thoảng nếu tâm trạng nàng không tốt, đều để nàng tự ra ngoài một mình.

Nhưng mà, ước chừng đã qua hai canh giờ, Lục Nghi Tu vẫn chưa trở lại, cái này làm cho họ không lo lắng không được.

"Mỗi lần Nghi Tu không vui cũng không có hồ nháo đến tận bây giờ, theo tính tình của nàng, bây giờ đã sớm trở về rồi." Đại sư tỷ mở miệng.

"Bây giờ đã hai canh giờ..."

"Sư muội sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Đại sư tỷ hít sâu một hơi: "Đều do ta không phát hiện sớm hơn."

"Trước tiên đừng tự trách." Đại sư huynh nâng tay, "Mọi người tách ra đi tìm muội ấy."

"Vâng."

Bọn họ phân nhau tìm người, Đại sư tỷ cũng lấy ngọc tiêu, đạp bước rời đi.

Mới vừa bước ra khỏi khách điếm, Đại sư tỷ nghĩ nghĩ, lại quay lại, đi về phía hậu viện.

Vốn dĩ nàng muốn đi tới phòng của Tạ An Ca nhìn thử, xem tiểu muội có đến đây gặp hắn hay không.

Nhưng lại chỉ gặp được một mình Tạ An Ca.

Hậu viện trồng một rừng đào nhỏ, lại bởi vì nguyên nhân có trận pháp duy trì, bốn mùa đều nở hoa, liếc mắt một cái, bông đào lay động, rực rỡ một mảng.

Mà Tạ An Ca phía trên bàn gỗ đào mặt một bộ trà cụ (dụng cụ pha trà), bên cạnh hắn là một cô nương váy áo tối màu đang ngồi, hai người vừa phẩm trà vừa trò chuyện, nữ tử vẫn che mặt như cũ, thỉnh thoảng lại cười khẽ hai tiếng, đôi mắt diễm lệ như đào hoa yêu.

Cánh hoa đào rơi xuống bay lả tả, không thể không thừa nhận, đây là một khung cảnh cực kỳ hài hòa xinh đẹp.

Đột nhiên Đại sư tỷ có chút hiểu được tâm tình của 'Lục Nghi Tu'.

Đại khái là nàng sợ thanh mai trúc mã của mình đột nhiên chạy đi thích người khác, xa cách nàng.

Nghĩ đến đây, tâm tình Đại sư tỷ lại vô cùng khó chịu, chung quy là vì hai người trước mặt mà sư muội của nàng giận dỗi rời đi, đến tận bây giờ vẫn chưa trở lại.

Đại sư tỷ nâng tay, ngọc tiêu đặt bên môi thổi xuống.

Ngay sau đó, một âm thanh bén nhọn cực điểm vang lên, ngọc tiêu chi âm, hoa đào như có linh tính, cuốn theo dòng khí được thổi ra, phá không mà đến, cùng với hỗn hợp bụi đất, trực tiếp rơi xuống đầy đầu cùng mặt của Tạ An Ca và Cơ Ngọc.

Cảnh tượng tốt đẹp bên trong nháy mắt bị quấy rầy.

Tạ An Ca phủi phủi cánh hoa trên đầu, ánh mắt dừng lại trên người Đại sư tỷ, bất đắc dĩ cười, dò hỏi: "Ngươi là tới ra mặt thay Nghi Tu?"

"Nếu đúng như vậy, phiền ngươi thay ta chuyển lời cho Nghi Tu, nàng ấy muốn làm gì thì hãy tự tới đây......" Ta sẽ tự mình xin lỗi bồi thường......

"Không phải." Đại sư tỷ đánh gãy lời hắn nói, lạnh lùng nhìn qua, "Ta tới là nói cho ngươi biết, Nghi Tu đến giờ vẫn chưa trở về, ta cũng không liên lạc được với nàng."

Nói xong, Đại sư tỷ xoay người rời đi.

Mới đi được vài bước, người vừa đứng dưới gốc hoa đào lại hạ xuống trước mặt nàng, nụ cười đã thu liễm, trên mặt nhiều thêm vài phần thận trọng.

"Thử qua phù truyền tin chưa?"

"Đã thử, vô dụng." Đại sư tỷ lắc đầu.

Tạ An Ca còn muốn hỏi thêm, đã bị đại sư tỷ một câu chặn đứng: "Ta không có thời gian bồi ngươi nói chuyện phiếm, Thịnh Vân tiên quân, ta muốn đi tìm tiểu sư muội."

Đến lúc này, Tạ An Ca cũng không cản lại nữa.

Thẳng đến khi thân ảnh Đại sư tỷ biến mất, Tạ An Ca mới nhấc chân đi tới đại môn, chưa đi được mấy bước liền nghe thấy thanh âm.

"Ngươi muốn đi tìm nàng?"

Tạ An Ca gật gật đầu: "Ngọc cô nương, xin lỗi không thể tiếp tục cùng cô nương nói chuyện."

Hắn định phất tay áo rời đi, Cơ Ngọc lại dựa vào thân đào, ý vị không rõ nói: "Nàng ta nhất thời giận dỗi mà thôi, ngươi phải quan tâm đến mức đấy sao?"

"Nàng không phải người thích gây chuyện."

Sau khi Tạ An Ca rời khỏi, Cơ Ngọc nhìn mảnh đất trống kia, cong cong khóe môi.

Đệ tử Vân Cẩm các tìm suốt một đêm, đem trong ngoài ngọn núi lật tới lật lui, cuối cùng vẫn không tìm thấy tung tích của Lục Nghi Tu.

Thẳng đến khi phía chân trời mờ mờ sáng, bọn họ mới quay lại khách điếm, từng người đều thương thảo một phen, tính toán tiếp tục đi tìm người.

Đến khi gần thương lượng xong, lại có một đệ tử lỗ mãng hấp tấp tiến vào.

Đại sư tỷ liếc mắt qua trừng gã một cái.

Tiểu đệ tử khi nháy mắt chân mềm nhũn, lắp bắp nói: "Thịnh Vân tiên quân đã trở lại, hắn đem tiểu sư muội trở lại rồi."

Hết chương 60.