[Hệ Thống] Phút Cuối Cứu Giúp

Chương 34: Giá trị quan.

"Cô giết cậu ấy?"

Nhận ra giọng nói lạnh lẽo từ đằng sau lưng Jessica nở nụ cười thản nhiên "Không phải, là Danny đã tự sát."

"Tôi không nhớ là bản thân có cởi bỏ xích sắt và đưa con dao cho cậu ta." đôi mắt của Jack âm u tràn ngập sát khí.

"Xin lỗi, Jack! Em không còn cách nào khác, con của chúng ta cần thịt người để ăn, mà đó cũng là nguyện vọng của Danny." Jessica miệng nói xin lỗi nhưng biểu cảm lại chẳng hối lỗi chút nào.

Hoả Xà nhận thấy Thiệu Quang Chính giống như giận không thể giết Jessica, vội vàng lên tiếng ngăn cản "Thiệu Quang Chính, đừng làm chuyện ngu ngốc! Người cá sơ sinh cần chất dinh dưỡng từ người mẹ để tăng thêm sức đề kháng. Anh đừng quên nhiệm vụ của mình!"

"Lại một lần nữa..." Thiệu Quang Chính lẩm bẩm.

"???" Jessica lẫn Hoả Xà đều khó hiểu không biết người đàn ông này đang nói tới chuyện gì nữa.

"Lại một nữa tôi bỏ qua cơ hội giết cậu ta." Thiệu Quang Chính cảm thấy với tư cách là một sát nhân lại thất bại vô số lần, thật sự bực bội và nhục nhã vạn phần.

"..." Hoả Xà lần đầu tiên rửa mắt nhìn ra bản chất của ký chủ mà mình hỗ trợ là loại người thế nào.

Cứ nghĩ là một câu chuyện tình yêu theo đuổi xuyên không gian - thời gian vô cùng lãng mạn, hoá ra hắn ta chỉ tâm tâm niệm niệm được giết Bối Quy Lang một lần.

Nhưng mà...

"Ngay từ đầu thân phận của Bối Quy Lang trong thế giới này không hề ảnh hưởng tới nhiệm vụ của anh. Tại sao anh không giết cậu ta lúc mới gặp mặt? Hay là lúc đưa cậu ta lên hòn đảo này?" Hoả Xà gặng hỏi mong tìm được một chút lương tâm trong trái tim của Thiệu Quang Chính.

"Hửm? Là vì tôi muốn làm tình với cậu ta, nó tuyệt hơn tôi nghĩ và tôi dường như chìm đắm vào chuyện đó." Thiệu Quang Chính trả lời một cách thản nhiên.

Trong phút chốc, Hoả Xà cảm thấy hối hận khi đồng ý tiếp nhận tên ký chủ vô tâm ác độc lúc Kim Long đề nghị. Cô hoàn toàn không thể chấp nhận được lối suy nghĩ của hắn ta.

"Tại sao anh có thể tàn nhẫn đến thế? Không phải Bối Quy Lang đã giúp đỡ anh sao?" Hoả Xà tức muốn hộc máu hỏi.

"Ha ha, tại sao nhỉ? Chuyện đó sao tôi có thể quyết định được? Không phải cô nên hỏi tác giả, không, 'thần sáng thế' đã tạo ra tôi hay không?" Thiệu Quang Chính đột nhiên cảm thấy câu hỏi của hệ thống thật hài hước.

Hỏi một sát nhân vì sao lại tàn nhẫn như vậy, không phải rất nhảm nhí và dư thừa hay sao?

"..."

Không biết bằng cách nào đó, Hoả Xà đã khiến thân thể của Jack bị đột tử và đưa Thiệu Quang Chính trở về không gian hệ thống.

Giọng nói lạnh lùng, thờ ơ như mọi khi không còn nữa mà chứa thêm đầy sự tức giận và chán ghét "Nghe đây 'ký chủ', nếu anh đã biện minh bằng lý do 'tác giả đã thiết lập tính cách cho tôi như thế' để giải thích cho tất cả hành động của mình. Tốt thôi, những thế giới tiếp theo, tôi sẽ phong ấn mọi ký ức, mọi nhân sinh quan, mọi giá trị quan trước đây của anh. Anh chỉ hoàn thành nhiệm vụ bằng chính ký ức và tính cách của thân chủ giao cho. Nếu anh không thể cứu chữa được nữa, tôi rất vui vẻ đưa anh trở về thế giới thân yêu nơi mà anh thoả sức tung hoành giết chóc."

Thiệu Quang Chính sửng sốt trước thái độ ác liệt của Hoả Xà, nếu mọi thứ để biến mất, hắn sẽ còn là hắn sao?

Bước đi thêm một vài bước, Bối Quy Lang khẽ nhíu mày, hô hấp dần trở nên khó thở một cách kỳ lạ.

"Ngươi lại bị bệnh đãng trí hay sao vậy? Không phải ta đã nói rằng đã thiết lập ám thị cho ngươi rồi sao? Chỉ cần ngươi cách xa ta quá 5 mét sẽ không thể hô hấp được nữa, hay là ngươi đã muốn chết rồi?" Một thanh niên rảo bước về phía Bối Quy Lang với một giọng điệu vô cùng cáu kỉnh và khó ưa.

"Sao có thể, tôi chỉ muốn xem thử khả năng điều khiển tâm trí của một Omega thôi, thật sự rất phi khoa học và đáng kinh ngạc." Bối Quy Lang cười nhạt nhìn Sana.

"Hưm... tôi còn có thể làm được nhiều hơn thế." Sana nở nụ cười quỷ dị và âm u "Đó chính là lý do tôi khiến đế quốc Hara huyết tẩy một thời gian ngắn mà không cần tốn nhiều công sức."

Bối Quy Lang khẽ nhíu mày, cậu không biết có nên cảm thấy may mắn khi không bị Sana mê hoặc làm cho phục tùng hoàn toàn hay không, những gì mà Sana chính xác lúc này là biến cậu thành một 'vị khách', chỉ đứng một bên và quan sát mọi chuyện, nhưng cũng chẳng thể rời đi.

Nếu nói Sana có tình cảm mờ ám gì với cậu, cậu chắc chắn sẽ không tin.

Dù sao Bối Quy Lang đã trải qua quá nhiều giá trị quan về tình cảm, cũng tương đối hiểu rõ biểu cảm, thái độ, và hành động của một ai đó khi đang yêu mến người khác.

Mà Sana?

Hắn ra lệnh cho thuộc hạ, hoặc những kẻ bị điều khiển, sau đó lại quay sang nở nụ cười khiêu khích đối với cậu.

Trong bữa ăn, Sana cố tình nhớ những món ăn không ưa thích của Bối Quy Lang và bắt cậu ăn chúng mỗi ngày.

Tuy Bối Quy Lang không quá kén ăn, nhưng cũng có một vài món cậu không thích lắm.

Quả mướp đắng và dưa leo.

Đương nhiên biết rõ ý định của Sana nên Bối Quy Lang sẽ không dễ dàng tiết lộ nó, chẳng qua cậu chỉ cảm thấy boss phản diện này thật ấu trĩ mà thôi.

"..." bỗng nhiên Bối Quy Lang cảm thấy bản thân sắp mắc bệnh 'anh trai tốt' nữa rồi.

Với những người lớn tuổi hơn, Bối Quy Lang luôn giữ thái độ lễ phép và đúng mực. Nhưng với những người nhỏ tuổi hơn, cậu thường hay vô thức chiếu cố và chăm sóc họ.

Hình như... cậu đã nhận ra một vấn đề gì đó của bản thân.