“ Hoàng Đệ đến thăm sao không báo trước với trẫm.” Lâm Thần đột ngột xuất hiện đi vào, ngồi xuống bên cạnh Yên Ôn. Hôm nay Lâm Thần đang bàn việc với Tể Tướng, nghe Tể Tướng bảo nhìn thấy Lâm Phong đi về phía hậu cung. Lâm Thần liền gấp gáp đi tới Phượng Nghi Cung bỏ lại Tể Tướng đang mắng đến máu chó văng tung toé. Tể Tướng trong lòng tức giận không nguôi, gọi hắn tới rồi lại bỏ đi có còn coi hắn là Tể Tướng nữa không.“ Ta chỉ đi cùng thê tử của mình thôi.” Lâm Phong lạnh nhạt nói. Lâm Thần như một bình giấm chua di động, âm thầm nhéo nhéo tay của Yên Ôn. Dám gặp Lâm Phong sau lưng hắn. Hắn biết không phải do Yên Ôn, nhưng vẫn không thích. Chỉ muốn đem Yên Ôn giấu đi, không ai được nhìn trừ hắn ra. Yên Ôn có chút đau trừng mắt, nhéo nhẹ lại vài cái. Tiểu yêu tinh này lại lên cơn điên gì rồi. Cô mới không thèm gặp Nam Chính đâu nha, giờ cô chỉ quan tâm mỗi Nữ Chính Giả thôi.“ Trẫm cũng nên chúc mừng đệ. Đệ là đệ đệ ruột của trẫm, thấy đệ giờ an bề gia thất trẫm vui thay đệ. Nếu là nam hài thì ta sẽ phong làm Thế Tử, còn nữ hài thì phong làm Quận Chúa hiệu Minh Ngọc.” Lâm Thần cười cười chúc mừng thật lòng. Giờ Lâm Phong có muốn cướp Yên Ôn từ hắn cũng đã quá muộn rồi. Nhưng Lâm Thần thấy Lâm Phong an phận cũng vui vẻ không ít. Thầm nghĩ về sẽ viết cho Lâm Phong một tờ thánh chỉ chúc mừng.Lam Tuyền giờ mới có cơ hội nhìn kỹ Lâm Thần. Đẹp trai cũng không kém Lâm Phong, nhưng lại cho người ta cảm giác nhẹ nhàng ôn nhu, khác với Lâm Phong mạnh mẽ lạnh lùng. Lam Tuyền suy nghĩ nếu lúc đầu cô không chọn Lâm Phong mà chọn Lâm Thần thì có lẽ đã khác. Người bây giờ làm Mẫu Nghi Thiên Hạ có lẽ là cô, cả hậu cung chỉ có mình cô, ngày ngày đều được yêu thương quan tâm. Còn hiện tại thì sao, chỉ có danh hiệu Vương Phi. Lâm Phong ngày ngày nhớ thương Yên Ôn chả thèm quan tâm đến cô. Để cô tự sinh tự diệt trong phủ. Lam Tuyền tưởng chỉ cần có thai Lâm Phong sẽ yêu thương mình. Nhưng cô sai rồi, Lâm Phong càng ghét cô hơn trước. Hạ nhân trong phủ giờ cũng quay qua bắt nạt Lam Tuyền, Lâm Phong biết nhưng mắt nhắm mắt mở giả vờ không thấy. “ Thần Thiếp đến để tạ ân Hoàng Hậu nương nương , được Hoàng Hậu nương nương quan tâm là vinh hạnh của thần thiếp.” Lam Tuyền mỉm cười hướng Lâm Thần với Yên Ôn nói.“ Quan tâm Vương Phi là điều ta cần phải làm.” Yên Ôn lạnh nhạt. Ta không hảo hảo quan tâm ngươi thì Hệ Thống chết tiệt kia lại lải nhải đau hết cả đầu.[ Tinh... Độ hảo cảm của Nam Phụ +2%. Độ hảo cảm hiện tại là 99%.] Hệ Thống lên tiếng thông báo. Trong quãng thời gian Lâm Thần ở chung với Yên Ôn độ hảo cảm cũng tăng kha khá, đến bây giờ cũng gần hoàn thành nhiệm vụ Công Lược rồi.{ Ngươi không lên tiếng ta còn tưởng ngươi chết rồi.} Yên Ôn nói chuyện với Hệ Thống.[ Bản Hệ Thống là Hệ Thống thông minh xuất chúng không thể chết được.] Hệ Thống cũng muốn nói chuyện với Kí Chủ lắm, nhưng mà Kí Chủ toàn chê Hệ Thống ồn ào rồi đuổi đi. Chỉ có thông báo cần thiết thì Hệ Thống mới phải lên tiếng. Còn không Bản Hệ Thống liền giả chết.{ Ngươi có hết pin không.} Yên Ôn trêu chọc Hệ Thống.[ Bản Hệ Thống không chạy bằng pin, Kí Chủ đây là đang sỉ nhục Bản Hệ Thống sao.] Hệ Thống tức giận. Cả nhà Kí Chủ mới chạy bằng pin. Bản Hệ Thống là Hệ Thống tiên tiến bậc nhất mới không thèm sài cục pin rẻ tiền đó. Hệ Thống đóng máy không nói chuyện với Kí Chủ nữa.Yên Ôn có chút buồn cười Hệ Thống, cô mới nói có vài câu mà đã như giẫm phải đuôi chạy mất. Để Hệ Thống nghe được lời này Yên Ôn nói lại gào lên mắng chửi.Trò chuyện được một lúc Lâm Phong dẫn Lam Tuyền trở về. Lâm Thần lại lải nhải bên tai Yên Ôn lần sáu không được gặp Lâm Phong nữa. Yên Ôn đành đồng ý, nếu Lâm Phong chủ động gặp cô thì cái đó không tính nha. Cũng không phải cô gặp Lâm Phong. Với lại Yên Ôn cũng chả còn gì phải gặp Lâm Phong nữa. Giờ còn mỗi Lam Tuyền nha, cô phải làm gì để Lam Tuyền sống không tốt nhỉ. Thôi từ từ vậy, dù sao vẫn còn thời gian.Không lâu sau Yên Ôn bị các Quan Đại Thần mắng chửi máu chó đầy đầu. Bắt cóc Hoàng Thượng liên tục không thượng triều, nhưng cũng không ai dám tìm Yên Ôn chất vấn. Ai muốn ăn đòn thì cứ việc, bọn hắn còn tiếc mạng của mình lắm. Yên Ôn ra tay rất nặng không kiêng nể già trẻ gì cả.Yên Ôn sống trong Phượng Nghi Cung rất an nhàn, hết ăn rồi ngủ. Một ngày lúc nào rảnh Lâm Thần liền chạy tới ôm ôm Yên Ôn. Có hôm tới tận chục lần, vừa rời đi được mười phút đã quay lại. cả hậu cung có mình Yên Ôn nên đám nô tì trong cung nhàn rỗi đến không có gì để làm. Chúng nô tì rất vui sướng, từ lịch sử tới nay làm gì có nô tì nào nhàn rỗi như vậy mà nhận lương còn nhiều. Làm bọn họ không muốn xuất cung.