Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1003: Ai cho mấy người vào đây?

Chẳng lẽ Trang Nại Nại đã biết cô ta mới thật sự là thiên kim nhà họ Tiêu nên tìm tới đây?

Mino bỗng hơi hốt hoảng, cô ta kiêu căng nói: “Nơi này là nhà họ Tiêu, ai cho mấy người vào đây?”

Quản gia lập tức bước lên giải thích rõ ràng.

Mino nghi ngờ nhíu mày, ánh mắt nhìn Trang Nại Nại có thêm vài phần giận dữ, nhưng trong lòng thì lại âm thầm thở phào, “Thì ra cô đến may quần áo cho chúng tôi.”

Nói đến đây, cô ta híp mắt nhìn Tư Chính Đình. Cô ta còn chưa quên, cái lần cô ta đến căn hộ tìm Trang Nại Nại, chính tên mặt rỗ này đã ném cô ta ra ngoài.

“Trang Nại Nại! Lúc nãy cô vừa mới cùng ngài Tư anh anh em em ở trong tiệc rượu, bây giờ lại ở cùng kẻ xấu xí này. Cô đúng là đĩ điếm từ trong xương. Kẻ xấu xí này và ngài Tư có biết cô là người như thế không?”

Trang Nại Nại còn chưa kịp vặn lại, Tư Chính Đình đã bước lên, lạnh giọng nói: “Cô lặp lại lần nữa!”

Mino bị khí thế của anh dọa lùi ra sau mấy bước, nhưng lại nhớ nơi này là nhà họ Tiêu, là địa bàn của cô ta thì cười nhạt: “Làm sao? Muốn ra tay với tôi? Tôi khuyên anh một câu, trước khi ra tay phải nghĩ cho rõ ràng ở đây là ở đâu. Anh có tin không, chỉ cần tôi vẫy tay một cái là lập tức có người đánh anh bò ra đất?”

Mino vừa dứt lời, Trang Nại Nại liền bật cười.

“Cô cười cái gì?”

“Tôi cười cô không biết tự lượng sức mình, thân mình lo chưa xong mà còn ở đây khiêu khích tôi.”

“Cô có ý gì?”

Trang Nại Nại nheo mắt lại, nhìn một vòng xung quanh rồi bước lại gần Mino nói khẽ: “Ý của tôi là có kẻ rơi vào âm mưu của người khác mà còn không biết. Đúng là vừa nực cười vừa đáng thương!”

Nghe cô nói như vậy, Mino liền cắn chặt môi. Cô ta không phải đồ ngu, nhưng cuộc sống gần đây lên voi xuống chó quá nhiều khiến cô ta không khống chế được cảm xúc của mình.

Có đôi khi cô ta biết rất rõ mình cần phải bình tĩnh, nhưng lần nào cô ta cũng xúc động làm hỏng chuyện. Như trong bữa tiệc hôm nay, cô ta biết rõ có người ra tay với cô ta nhưng vẫn không có biện pháp đề phòng.

Cho nên khi nghe Trang Nại Nại nói ra những lời đó, Mino khẩn trương nhìn Trang Nại Nại, “Cô muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói, lúc tới đây tôi có gặp Tiêu lão, tôi không thấy ông ấy có ý định giao quyền thừa kế lại cho cô. Hơn nữa, tất cả mọi người trong biệt thự đều cho rằng nữ chủ nhân của nhà họ Tiêu là Tiêu Cốc Vân. Còn cô, cô nghĩ cô là ai? Hôm nay cô lại bị Tiêu lão mắng vì chuyện ngu ngốc tối nay, đúng không?”

Đúng là, cô ta vừa ra khỏi phòng Tiêu Khải. Lão già đó không hề mắng cô ta bằng một lời tục tĩu nào mà chỉ dạy dỗ cô ta bằng những lời cứng nhắc, thậm chí còn bắt cô ta chép 100 lần Nữ Huấn.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà ông ta vẫn còn làm chuyện như vậy!

Mino cắn chặt môi, tâm trạng vốn không tốt mà còn bị Trang Nại Nại đâm trúng chỗ đau.

Trang Nại Nại tiếp tục: “Nếu tôi là cô thì sẽ không xoắn xuýt một vài mâu thuẫn nhỏ như thế, mà sẽ suy nghĩ làm như thế nào để giành được quyền thừa kế.”