Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1021: Anh nợ cô một hôn lễ thế kỷ (1)

Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại với ánh mắt đầy dấu hỏi chấm.

“Chúng ta đi bộ đi anh!”

Tư Chính Đình: “…”

Thấy sự hưng phấn trong mắt cô, cuối cùng Tư Chính Đình cũng quyết định buông điện thoại xuống, “Ừ!”

Tư Chính Đình cầm vali Trang Nại Nại đi trước một bước. Trang Nại Nại đi ngay cạnh anh, hai người từ từ đi về phía trước.

Nhà họ Tiêu không hổ là gia tộc lớn, trong trang viên rộng lớn còn có một dòng sông nhỏ lẳng lặng chảy, mặt nước lăn tăn, cỏ lay theo gió, đàn chim sơn ca ở cách đó không xa hót ríu rít. Mặt trời lặn dần về Tây, cả một vùng trời được bao phủ bởi một lớp màu đỏ nhạt, bóng của cô và Tư Chính Đình bị kéo dài trên mặt đất. Toàn bộ cảnh tượng giống như một bức tranh thủy mặc hữu tình, khiến lòng người lắng đọng.

Trang Nại Nại chắp tay sau lưng, tung tăng chạy phía trước giống như một chú chim tước vui vẻ. Đột nhiên cô dừng bước quay lại, thấy nụ cười vẫn còn vương trên mặt Tư Chính Đình. Mặc dù lúc này anh rất xấu nhưng vẻ mặt bình tĩnh của anh, còn có nụ cười trên môi, khiến cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô bước lại nắm tay anh.

“Lúc em và Tư Chính Đình kết hôn không đi tuần trăng mật. Hình như hai chúng em chưa từng cùng nhau đi bộ một cách yên bình như thế này. Thật ra, cuộc sống giữa vợ chồng không nhất thiết phải là oanh liệt hoa lệ, mà cứ bình thường nhẹ nhàng thế này cũng là một loại hạnh phúc. Anh thấy đúng không?”

“Còn nữa, có chuyện gì khó khăn, hai vợ chồng cũng phải cùng nhau đối mặt. Khi được bảo vệ quá kĩ, em luôn có cảm giác bản thân mình rất vô dụng.”

“Tư Chính Đình làm em rất thất vọng. Cho nên em quyết định sẽ quên anh ấy, không yêu anh ấy nữa. Sau này em thích anh, được không?”

Cô vừa nói vừa tựa đầu vào vai Tư Chính Đình.

Không cần nhìn thì cô cũng có thể tưởng tượng được lúc này khuôn mặt anh khó ở như thế nào. Cô bật cười thành tiếng, sau đó đẩy Tư Chính Đình ra, chạy thẳng về phía trước.

Tư Chính Đình đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng vui vẻ của cô, đôi mày vốn nhíu chặt chợt giãn ra.

Thôi bỏ đi!

Cô thích Từ Đại Chí, cũng là thích anh.

Nếu đã như vậy thì cần gì phải thay đổi tình cảm của cô?

Sau này, khi biết mình là Tư Chính Đình, chắc là… cô sẽ rất vui vẻ?

Tư Chính Đình xem như không thấy chút buồn bực trong lòng mình, xách vali đi theo bước chân của cô.

Hai người bước chậm trong ánh chiều tà, từ xa nhìn lại, hình ảnh đó quá đẹp đẽ, khiến người ta không nhịn được say mê.

Hai tiếng sau...

Trang Nại Nại mệt tới mức thở hồng hộc, khom người ôm chân mình mắng: “Mẹ nó! Rốt cuộc là trang viên này cách thành thị bao xa? Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”