Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1105: Tư quang thanh đến gây chuyện (4)

Ms. Đinh và chú Lý… vừa nhìn là biết không phải loại quan hệ đó. Vì muốn tránh người ta nói này nói nọ, chú Lý vẫn luôn ở bên biệt thự của Tư Chính Đình. Còn Đinh Mộng Á, bà cũng rất ít khi đến ở biệt thự của Tư Chính Đình. Mà dù có ở thì cũng ở một vài ngày rồi đi.

Nếu không phải lần này Ms. Đinh bị thương, hai người họ cảm nhận được sự ngắn ngủi của sinh mệnh thì có lẽ bọn họ vẫn còn tiếp tục như vậy.

Dù bọn họ có phóng túng một chút nhưng vẫn vô cùng giữ lễ tiết. Chú Lý và Ms. Đinh thật sự trong sạch, bọn họ chỉ làm bạn bè tri kỷ chứ không có chuyện gì xảy ra cả.

Tư Quang Thanh đúng là ghê tởm tới cực điểm rồi!

Trang Nại Nại cắn môi, cô không thể ra mặt vào lúc này được. Dù có như thế nào thì Tư Quang Thanh vẫn là ba của Tư Chính Đình. Cô nhìn Tư Chính Đình, trong mắt anh sôi trào cảm xúc phức tạp, nhưng dù vậy cô vẫn cảm nhận được anh đang đau lòng.

Tư Chính Đình nói: “Tôi nghe nói ông và người phụ nữ kia có thêm một đứa con gái?”

Tư Quang Thanh sửng sốt.

Tư Chính Đình cúi đầu xuống, “Còn đứa con trai kia của ông, chắc cũng hai mươi mốt tuổi rồi?”

“Thời buổi hiện nay, bắt cóc một người dễ lắm.”

Tròng mắt Tư Quang Thanh co rụt lại, “Mày có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là nói cho ông biết một sự thật.” Anh nhìn về phía Đinh Mộng Á, “Hình như thành tích đại học của con trai ông không tốt lắm. Tôi nghe nói, ông định cho nó ra nước ngoài?”

“Ông nói xem, ở nước ngoài, mua một mạng người tốn bao nhiêu tiền? Một trăm nghìn đô, một triệu đô, hay là chục triệu đô?”

“Mày điên rồi!”

Cuối cùng Tư Quang Thanh cũng cảm thấy sợ hãi.

Tư Chính Đình nhìn thẳng vào mắt ông ta, “Ông nên biết, tôi không điên.”

“Tôi cho ông một phút. Một phút sau, nếu ông còn không rời khỏi nơi này, thì ngày mai ông sẽ không thấy con gái ông nữa đâu.”

“Mày dám!”

Tư Chính Đình không nói câu nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tư Quang Thanh. Hai người so đấu trong im lặng.

Trang Nại Nại nhìn đồng hồ treo tường, “Ế, thời gian trôi mau quá, mới đây đã nửa phút rồi. Còn ba mươi giây… hai mươi … mười… năm… bốn… ba…”

Tư Quang Thanh bỗng đứng lên, đi nhanh ra ngoài.

“Đinh Mộng Á, tôi sẽ không bỏ qua cho bà!”

Nói xong câu đó, Tư Quang Thanh xông thẳng ra ngoài, bước nhanh lên xe, rời khỏi biệt thự.

Quản gia nhìn sâu vào mắt Đinh Mộng Á, Đinh Mộng Á nhìn lại quản gia, nhìn được một lát, bà quay đầu đi.

Quản gia hơi sững sờ, hình như ông đã hiểu sự lựa chọn của bà. Ông nở nụ cười khổ sở, nhìn sang hướng khác.