Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1172: Trên giường em có ba người đàn ông

Trang Nại Nại ôm bụng cười bò một lúc, sau đó lại cảm thấy mình đúng là có tố chất bị thần kinh, nửa đêm không ngủ mà ầm ĩ cái gì không biết?

Mượn ngọn đèn ngủ mờ mờ, cô lại ngắm Bé Lười và Bé Nháo, cảm nhận hạnh phúc đong đầy trong tim. Cô nhẹ nhàng hôn lên mặt hai đứa.

Lúc hôn lên trán Bé Nháo, thằng bé vung tay lên một cái, vừa khéo đập “bộp” vào mặt cô. Sau đó, thằng bé đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt to tròn đen láy nhìn cô chằm chằm.

Trang Nại Nại giật mình, không ngờ cái hôn của cô lại đánh thức thằng bé.

Nghe nói Bé Nháo rất cáu ngủ, sáng nào tỉnh cũng khóc rất lâu. Hơn nửa đêm rồi, thằng bé sẽ không khóc đấy chứ?

Nếu Bé Nháo khóc làm Bé Lười tỉnh, rồi cả hai đứa cùng khóc thì cô biết làm thế nào?

Nghĩ như vậy, Trang Nại Nại lập tức cười hối lỗi, nịnh nọt Bé Nháo.

Nhưng bé con lại chỉ mở to mắt nhìn cô, rồi từ từ... khép mắt lại, cuối cùng thì nghiêng người ngủ tiếp.

Trang Nại Nại: “...”

Thì ra thằng nhóc này vẫn chưa tỉnh.

Trang Nại Nại lắc đầu rồi lại nằm xuống, nhưng vẫn không buồn ngủ lắm. Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên, có tin nhắn mới.

[Mở cửa sổ.]

Mở cửa sổ?

Mở cửa sổ làm gì?

Cửa sổ truyền tới hai tiếng gõ nhẹ.

Trang Nại Nại xuống giường, rón rén đi ra mở cửa sổ.

Là Tư Chính Đình.

Trang Nại Nại nhìn ngó ra ngoài, không thấy ai khác nữa.

Tư Chính Đình chỉ giải thích đơn giản: “Anh sai người đánh lạc hướng vệ sĩ nhà em.”

Ở đây là địa bàn trong nước, có nơi nào mà anh không đến được?

Huống hồ, hôm nay con trai và vợ anh đều hoảng sợ, đêm hôm khuya khoắt, sao anh có thể không đến bầu bạn với bọn họ được?

Trước kia anh không đến là vì muốn chừa mặt mũi cho Tiêu Khải, nhưng hôm nay...

Nghĩ đến đây, Tư Chính Đình lại thò tay ra với Trang Nại Nại. Cô lập tức nắm tay anh, thấy lòng bàn tay anh lành lạnh, lại thêm áo vest hơi nhăn vì trèo tường lên, cô bỗng cảm thấy chút tiếc nuối vừa rồi đã được bù đắp lại.

Cô vòng tay ra ôm anh thật chặt.

Vì hai con đang ngủ, Bé Lười lại rất thính ngủ nên hai người không dám nói gì, chỉ ôm nhau như vậy cô cũng đã thấy đủ rồi.

Đèn ngủ trong phòng buông ánh sáng vàng nhạt, bầu trời bên ngoài mờ tối, chỉ có ánh trăng sáng treo trên cao. Trong bóng đêm cô quạnh, bọn họ ôm chặt nhau. Ánh trăng rọi lên người bọn họ, kéo dài cái bóng dưới đất. Bóng của hai người dính chặt vào nhau, không thể chia lìa.

Trang Nại Nại và Tư Chính Đình nằm hai bên giường, hai con nằm ở giữa. Tuy chỉ lẳng lặng ngắm nhìn đối phương như vậy nhưng họ cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Bỗng, một tiếng “bịch” của vật nặng rơi xuống đất vang lên trong đêm khuya, cắt ngang cảm giác hạnh phúc của bọn họ.