Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1186: Đoàn phù rể hung hăng (1)

Hôn lễ của Trang Nại Nại phải nói là... vô cùng hỗn loạn.

Đúng vậy, hỗn loạn!

Bởi vì Tiêu Khải nhất quyết phải là nhà mình cưới rể, nhưng rể này cũng không phải rể bình thường, bởi vì sau khi kết hôn rồi chàng rể vẫn là chủ nhân của Đế Hào.

Đám cưới của người thừa kế nhà họ Tiêu với chủ nhân của Đế Hào tuyệt đối là hôn lễ có một không hai. Toàn bộ Bắc Kinh đều bị hôn lễ trước nay chưa từng có này làm cho kinh động.

Cả Tư Chính Đình lẫn Tiêu Khải đều là những người bảo thủ từ trong xương, cho nên không ra nước ngoài tổ chức hôn lễ như người khác mà cử hành ngay trong khách sạn tại Bắc Kinh.

Hôm nay, khách sạn Hoàng Gia không có bất cứ một vị khách nào, từ trên xuống dưới đều là khách mời.

Hôn lễ được tổ chức ở hội trường lầu ba, không khí vừa lãng mạn vừa vui vẻ, lại đầm ấm.

Năm giờ sáng Trang Nại Nại đã bị gọi dậy, chuyên viên trang điểm đến tận nhà để trang điểm cho cô.

Sau đó Tư Tĩnh Ngọc mang áo cưới đến.

Trang Nại Nại vừa thấy Tư Tĩnh Ngọc thì khẽ mỉm cười: “Chị, em thật sự phải mặc cái váy cưới này sao?”

Tư Tĩnh Ngọc dở khóc dở cười lắc đầu.

Trang Nại Nại nhìn cô, cẩn thận lựa lời: “Nhưng mà đây chẳng phải là chị thiết kế cho chị sao? Em...”

Tư Tĩnh Ngọc đẩy Trang Nại Nại vào phòng thử váy: “Được rồi, đồ ngốc này đến giờ vẫn không hiểu chuyện gì à? Bộ váy cưới này không phải do chị thiết kế!”

Trang Nại Nại sửng sốt, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, chẳng lẽ cái váy cưới này là...

“Là do Tư Chính Đình thiết kế cho em!”

Trang Nại Nại mở to hai mắt. Chiếc váy cưới này đã treo trong phòng thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc từ lâu. Trước đây, khi cô gả cho Tư Chính Đình thì Tư Tĩnh Ngọc từng cho cô xem qua.

Nếu như đây là do Tư Chính Đình thiết kế cho cô, vậy thì anh đã thiết kế nó trong suốt năm năm hai người họ xa cách.

Tư Tĩnh Ngọc nói: “Năm đó Chính Đình thiết kế cái váy cưới này, lấy tên là TZ nhưng bị người nhà phát hiện, nó bèn chỉ vào chị nói đó là do chị thiết kế. Vì vậy cái tên TZ đột nhiên vang dội, hơn nữa chiếc váy cưới này cũng gây lên tiếng vang rất lớn! Bần cùng bất đắc dĩ chị cũng chỉ có thể dựa vào cái tên TZ này mà lăn lộn, nhưng mà Nại Nại, em có biết TZ nghĩa là gì không?”

TZ...

T... Z...

Đình (Ting)... Trang (Zhang)...

Cảm giác kích động vì sắp làm lễ kết hôn của Trang Nại Nại đã bị sự cảm động đè xuống. Hóa ra ở nơi cô không biết, anh đã vì cô mà làm nhiều chuyện đến thế!

Hốc mắt của cô hơi ươn ướt, cô mỉm cười nhìn Tư Tĩnh Ngọc, cảm động đến không biết nên nói cái gì.

Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, cũng rất may mắn.

Trên thế giới này có bao nhiêu người phụ nữ có thể được một người đàn ông yêu sâu đậm như vây?

Cô may mắn vì thanh xuân của cô có anh, mà trong thanh xuân của anh cũng có cô.

Bọn họ có thể nắm tay nhau đi cả một đời.

...

Trang Nại Nại mặc áo cưới vào đẹp đến ngây người, Tư Chính Đình thiết kế nó cho cô, nhưng sau đó Trang Nại Nại sinh em bé nên dáng người thay đổi so với thời thiếu nữ, áo cưới cũng bị thay đổi một chút vì dáng người bây giờ của cô đẹp hơn trước đây, mặc áo cưới vào trông giống công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Bé Lười cùng Bé Nháo chạy tới chạy lui bên chân cô, hai nhóc ngửa đầu lên, đồng thanh nói: “Mẹ đẹp quá đi!”