Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1210: Cô làm mẹ của con được không? (3)

Sau đó, cô nắm tay nó, bàn tay cô vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến lòng nó sinh ra một loại khát vọng kì lạ. Lúc cô trách mắng cô giáo, cô giáo cúi đầu xin lỗi. Nó đột nhiên cảm thấy cô không phải là người xấu như mẹ nói. Thậm chí, trên người cô còn có một sức hút vô hình, khiến nó không tự chủ được muốn lại gần. Khi thấy cô đi về phía trước, lấy tay áo lau nước mắt, nó không nhịn được đi theo.

Nó còn nhỏ tuổi, nó không hiểu nhiều chuyện lắm. Nhưng nó biết ba mẹ người khác đều ở bên nhau, còn ba nó lại vô cùng ghét mẹ nó. Nếu sau này mẹ kết hôn với người khác thì nó lại có thêm một người ba khác. Ba kết hôn với người khác thì nó lại có thêm một người mẹ. Nếu phải có thêm một người mẹ thì nó hy vọng người đó là Tư Tĩnh Ngọc.

Nghĩ tới đây, nó nắm tay của Tư Tĩnh Ngọc, “Được không cô?”

Được không?

Sao mà được!

Tư Tĩnh Ngọc chợt quay đầu, thấy Tân Tân đưa cô một tờ khăn giấy, “Cô đừng khóc, cô lau nước mắt đi.”

Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt.

Cô cầm khăn giấy lau nước mắt và nước mũi, bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự điên rồi.

Cô tính toán với một đứa trẻ làm gì?

Sai thì cũng là người lớn sai, chẳng liên quan gì đến trẻ nhỏ cả.

Cô mím môi, ngoảnh lại nhìn trường mẫu giáo kia hỏi: “Được rồi, cô không khóc nữa, con cũng đừng nói lung tung, biết chưa? Mau về đi, đừng để cô giáo lo lắng.”

Tân Tân gật đầu, “vâng” một tiếng, nhưng vẫn níu chặt ngón tay của cô không buông, “Nhưng cô ơi, nếu hôm nay mẹ không đến đón con thì phải làm sao bây giờ?”

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, “Sao lại thế?”

Tân Tân cúi đầu, “Chẳng may cô giáo giao con cho người xấu thì phải làm sao? Bọn họ có phải cùng một phe không? Những bạn khác đều về hết rồi, con ở lại một mình, con sợ lắm! Cô ơi cô đừng đi, cô ở lại với con đi mà...”

Thấy dáng vẻ này của nó, Tư Tĩnh Ngọc lại cảm thấy phiền lòng, nhưng cũng không nỡ bỏ đi.

Cô thở dài, xoa đầu nó, “Được rồi, cô chờ với con vậy.”

Tân Tân lập tức vui vẻ hẳn lên.

Hai người lẳng lặng đứng ở cổng trường, không ai nói gì.

Tân Tân sợ mình nói sẽ làm cô thấy phiền, còn Tư Tĩnh Ngọc thì không biết phải nói gì, cô nhìn ra phía trước, cảm thấy mình thật hèn nhát.

Vì cô còn lương tâm nên cô cứu Tân Tân. Nhưng bây giờ cô lại ở đây với thằng bé để chờ Bạch Nguyệt tới đón. Có phải cô thấy thời gian này quá thoải mái rồi nên định ngược đãi bản thân không?

Tân Tân ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn cô, rất sợ cô bỗng nhiên tức giận rồi bỏ đi.

Đến tám giờ, Bạch Nguyệt vẫn chưa tới. Tân Tân sờ bụng mình, “Cô ơi, con đói rồi!”

Tư Tĩnh Ngọc: “…”

Tư Tĩnh Ngọc rất muốn bỏ đi, cô nhíu mày, vừa định nói gì đó thì Tân Tân đã giành nói trước: “Cô, con không đói nữa rồi, cô đừng đi!”