Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1244: Tâm sự của lâm hi nhi (6)

Tư Tĩnh Ngọc lập tức tỉnh táo lại.

Lâm Hi Nhi khóc nấc lên, giọng Trang Nại Nại thì vẫn đang ngái ngủ: “Chuyện gì thế? Anh ta thừa nhận cái gì? Hi Nhi, cậu bình tĩnh lại đã, kể cho bọn tớ nghe xem là chuyện gì nào?”

Lâm Hi Nhi nghẹn ngào đáp: “Tớ biết muộn thế này rồi không nên gọi cho mọi người, nhưng tớ thật sự không chịu nổi. Hu hu hu, tớ tâm sự với anh ấy, hỏi xem có phải anh ấy làm chuyện gì có lỗi với tớ không. Anh ấy còn nói tớ đoán mò, suy nghĩ linh tinh, nhưng tớ vẫn cố hỏi mấy lần, cuối cùng anh ấy mới chịu thừa nhận!”

Nói đến đây, cô khóc òa lên, trong đêm thanh vắng, nghe lại càng xót xa hơn.

Tư Tĩnh Ngọc nghĩ đến đứa trẻ đầu tiên, “Hi Nhi, Viên Viên đâu?”

“Con gái em đang ngủ, hu hu… em phải làm thế nào bây giờ?”

Giọng cô đầy vẻ không cam lòng và oán giận xen lẫn mù mịt, khiến Tư Tĩnh Ngọc chợt nhớ đến mình trước đây, lúc cô thấy Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt đi ra khỏi khách sạn. Lúc ấy cô cũng không thể tin nổi.

Tư Tĩnh Ngọc thở dài, giọng điệu cực kỳ tỉnh táo: “Em cảm thấy liệu em có thể tha thứ cho anh ta được không?”

Trước đây, nhóm Lâm Hi Nhi đã từng bàn luận về chuyện này, lỡ chồng bọn họ ngoại tình thì bọn họ sẽ đá đối phương ngay lập tức. Nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra với Lâm Hi Nhi, cô lại không biết phải làm thế nào. Giờ cô đã có con gái Viên Viên, ai mà muốn gia đình tan vỡ chứ?

Sự im lặng của Lâm Hi Nhi khiến Trang Nại Nại cũng tỉnh cả ngủ, “Cậu nói chuyện với anh ta chưa?”

“Rồi, tớ đề nghị ly hôn rồi.”

“Vậy Trương Trác nói thế nào?”

Nghe hỏi như vậy, Lâm Hi Nhi lại tức giận, “Anh ấy nói không muốn ly hôn.”

“Không ly hôn thì sau này anh ta định làm thế nào?”

Lâm Hi Nhi khóc nấc lên: “Anh ấy nói anh ấy và Thường Dư Hinh kia không có bất cứ quan hệ gì cả, bọn họ đã chấm dứt rồi.”

Tư Tĩnh Ngọc cau mày, “Vậy cô gái đó còn làm ở Lệ Giang không? Trương Trác có định tiếp tục làm việc ở Lệ Giang không? Hi Nhi, vợ chồng ở riêng lâu cũng không ổn đâu!”

“Em biết, em bảo sau này không cho anh ấy về Lệ Giang làm việc nữa, nhưng anh ấy không đồng ý.”

Trang Nại Nại nổi đóa, “Anh ta không đồng ý là có ý gì? Vậy anh ta định làm thế nào? Không chịu ly hôn nhưng vẫn muốn dùng dằng với kẻ thứ ba? Anh ta muốn ngồi yên hưởng phúc, để cậu ở nhà vất vả chăm con cho anh ta à? Anh ta muốn như vậy sao?”

“Tớ định gọi cho ba mẹ anh ta rồi ly hôn. Tớ đã nghĩ rồi, dù bỏ qua được chuyện này thì về sau trong lòng tớ vẫn sẽ lấn cấn. Tớ không thể vì con gái mà giả vờ tha thứ cho anh ta được. Hơn nữa, tớ cảm thấy anh ta hoàn toàn không có ý hối cải.”

Tư Tĩnh Ngọc cũng muốn nói dĩ nhiên anh ta không có ý hối cải rồi. Nếu anh ta thật sự biết sai thì sao lại không đồng ý nghỉ việc ở Lệ Giang chứ? Anh ta không đồng ý, chứng tỏ là không bỏ được cô tình nhân kia.

Trang Nại Nại lại hỏi, “Vậy ba mẹ anh ta nói thế nào?”

“Ba anh ta nói đây là việc riêng của bọn tớ, nếu muốn ly hôn thì suy nghĩ kỹ một chút, còn bảo tớ đưa con gái và anh ấy về nhà một chuyến.”

Tư Tĩnh Ngọc: “…”

Trang Nại Nại nghe tới đây mắng thẳng luôn: “Cái loại người gì thế! Con trai ông ta ngoại tình mà ông ta còn bảo cậu đưa cháu gái và con trai ông ta về nhà? Cái nhà này gớm mặt vừa thôi chứ!”