Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1256: Cô thật sự không phải là bà thi? (3)

Bầu không khí xung quanh liền im ắng xuống một cách quái đản. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tư Tĩnh Ngọc. Ngay cả Thi Cẩm Ngôn cũng lẳng lặng nhìn sang, dường như cũng đang chờ cô trả lời.

Mắt Tư Tĩnh Ngọc cay cay, cổ họng nghẹn ứ, nhưng cô vẫn buộc mình phải tỉnh táo, không thể để lộ vẻ yếu đuối vào lúc này được.

Cô thậm chí còn thấy Bạch Nguyệt nép vào lòng Thi Cẩm Ngôn, nhưng cứ ngẩng đầu lên nhìn về phía này bằng ánh mắt khiêu khích.

Cô phải trả lời thế nào trong tình huống này đây?

Nói cô là bà Thi? Rồi lại bị phóng viên hỏi những câu gài bẫy?

Nói cô không phải là bà Thi? Nhận thua ngay trước mặt Bạch Nguyệt?

Đúng lúc này, vai của cô được một bàn tay ấm áp phủ lên. Thân hình cao lớn đầy nam tính của Diêu Đằng tiến lên trước. Kinh nghiệm làm cảnh sát mấy năm khiến anh khỏe hơn người khác. Anh hệt như một vệ sĩ cao to, duỗi tay ra chặn đám phóng viên, chừa chỗ trống cho Tư Tĩnh Ngọc. Sau đó, anh quay lại, nhanh chóng dẫn cô đi ra ngoài cửa.

Đám phóng viên vốn đang ngây ra vì khí thế của anh, lúc hoàn hồn lại liền vội vàng đuổi theo, chụp ảnh lia lịa bóng lưng của hai người.

Diêu Đằng lanh lẹ đưa Tư Tĩnh Ngọc lên xe, sau đó khởi động xe rồi nhanh chóng lao vút đi.

Đám phóng viên tức đến nỗi đấm ngực giậm chân.

“Người kia đúng là bà Thi mà! Tôi nhớ ánh mắt của cô ấy lúc nào cũng hiền hòa như vậy!”

“Sao lại để bọn họ đi được chứ? Nhưng bà Thi đến đây làm gì nhỉ? Cái người mặc cảnh phục kia làm gì thế?”

“Không xong rồi! Bây giờ chắc chắn không chụp được ảnh ngài Thi nữa rồi!”

Bọn họ vội vàng quay lại nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn đứng lúc nãy, quả nhiên ở đó đã không còn ai nữa.

***

Chiếc xe Land Rover lao vút trên đường. Diêu Đằng vừa lái xe vừa liếc nhìn Tư Tĩnh Ngọc. Vẻ mặt cô không còn đau đớn như vừa nãy nữa, chính xác mà nói thì trông cô chẳng có chút cảm xúc nào nữa cả, nhưng đôi mắt đó lại lạnh lẽo đến mức khiến người khác sợ run.

Lớn lên cùng cô từ bé, Diêu Đằng biết lúc cô không nói gì mới là lúc cô tức giận nhất.

Anh muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói gì, đành nhìn chằm chằm về phía trước, muốn đi thật xa cái nơi khiến cô đau lòng này.

Lúc này, anh thật sự muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô đừng buồn, ít nhất thì bất kể thế nào, anh cũng vẫn đứng sau lưng cô.

Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên lên tiếng, “Đưa điện thoại cho em.”

Diêu Đằng ngẩn người, lấy điện thoại ra đưa cho cô.

Sau đó, Tư Tĩnh Ngọc bấm số gọi cho Bạch Nguyệt. Diêu Đằng nghe thấy giọng cô cực kỳ tỉnh táo: “Hai người đang ở đâu?”