Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1336: Khúc nhạc hôn lễ (18)

Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, nghiêm túc nói: “Bởi vì… anh yêu em!”

Cô định trêu chọc anh nên mới hỏi câu đó, không ngờ anh lại trả lời như vậy. Câu trả lời của anh truyền vào trong tai cô một cách rõ ràng, dù cô có muốn giả vờ không nghe cũng không được. Cô cảm thấy không khí trong lồng ngực mình như bị rút ra hết, khẩn trương đến mức không biết để tay chân ở đâu.

Thi Cẩm Ngôn cũng căng thẳng, đây là lần thứ hai trong ngày anh nói câu đó. Cô sẽ trả lời anh như thế nào đây?

Anh chăm chú nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.

Tư Tĩnh Ngọc không biết phải trả lời như thế nào, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, cô quay đầu sang chỗ khác, định nói gì đó để giảm bớt xấu hổ thì ngón tay lại chạm phải thứ gì đó mềm mềm ướt nhẹp, lại còn bò qua lại.

Toàn thân Tư Tĩnh Ngọc đều nổi da gà, nhảy dựng lên, nhào qua Thi Cẩm Ngôn, “A! Rắn!!!”

Mấy năm nay, Tư Tĩnh Ngọc luôn bôn ba khắp nơi tìm con, chỗ nào cũng từng đi, nhưng vẫn không thay đổi được nỗi sợ động vật không có chân từ bé. Ví dụ như sâu lông, chỉ cần nhìn thôi là toàn thân cô đã nổi da gà. Còn vô cùng ghét và sợ loài động vật trơn nhẵn như rắn.

Thi Cẩm Ngôn ôm cô lên, lùi ra sau vài bước. Trong bóng tối, không có tiếng của bò sát. Anh vỗ lưng cô, ý bảo cô tự mình đứng. Sau đó, anh mở điện thoại lên nhìn lại, ở đó chỉ có… một cành cây.

Bởi vì nơi này ẩm ướt nên cành cây ướt nhẹp, bên trong thân cây mục nát, khi chạm vào có cảm giác giống như rắn.

Thấy cành cây, khuôn mặt Tư Tĩnh Ngọc đỏ bừng lên, cô không hề cố ý!

Sao tình huống này lại giống như cô cố tình làm vậy để xơ múi Thi Cẩm Ngôn?

Cô chợt nhận ra mình còn đang ôm chặt cánh tay anh. Cô vội rút tay ra, nhưng vừa rút tay thì lại bị một bàn tay nắm lại.

Tư Tĩnh Ngọc còn chưa kịp hoàn hồn đã bị đẩy lùi ra sau, lưng dựa vào vách hang động. Cô mở to mắt nhìn Thi Cẩm Ngôn vòng cô ở giữa hai cánh tay của anh, rồi từ từ ép sát lại.

Tư Tĩnh Ngọc hoảng sợ không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn anh dần tới gần mình. Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, mùi hương nam tính của riêng anh bao phủ cả người cô.

Tư Tĩnh Ngọc khẩn trương nhìn anh, “Anh… anh muốn làm gì?”

Giọng nói của Thi Cẩm Ngôn có chút đè nén: “Tĩnh Ngọc, anh nói anh yêu em.”

Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, “Rồi sao?”

“Câu trả lời của em là gì?”

Câu trả lời?

Lúc này, lòng của cô rất loạn, cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào.