Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1405: Bệnh máu trắng! (9)

Bệnh máu trắng!

Tư Tĩnh Ngọc vô thức nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn, anh vô cùng tỉnh táo hỏi: “Tình huống cụ thể như thế nào?”

Bác sĩ nói: “Hiện nay nước chúng ta có vài phương pháp điều trị bệnh máu trắng. Phương pháp có tác dụng nhất là cấy ghép tủy. Trước khi tìm được tủy thích hợp thì dùng hóa chất để khống chế bệnh. Bệnh của Tân Tân không nhẹ, tôi đề nghị nằm viện quan sát, phối hợp với bệnh viện.”

Thi Cẩm Ngôn gật đầu rồi hỏi tiếp: “Cần bao lâu mới tìm được tủy thích hợp?”

“Không nói chính xác được, may mắn thì vài ngày, không may mắn thì đến khi qua đời cũng không tìm được tủy thích hợp. Có điều, tôi đề nghị anh mời người thân của Tân Tân đến bệnh viện lấy tủy, thành viên trong gia đình sẽ có tỷ lệ thích hợp cao hơn.”

Thi Cẩm Ngôn đứng lên, “Cảm ơn bác sĩ, tôi đi trước.”

Anh vừa đứng lên, bác sĩ liền nói: “Anh mau gọi người thân đến thử, vì khoảng một tuần mới có kết quả.”

Bác sĩ nhìn Tư Tĩnh Ngọc, đẩy đẩy gọng kính, “Chúng tôi sẽ ưu tiên cho hai người, dù có như vậy thì ít nhất một ngày mới có kết quả của một người.”

Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bác sĩ, rồi gật đầu.

Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, nhưng ngón tay lại run rẩy. Anh rút một điếu thuốc ra ngậm, bấm hai lần bật lửa nhưng không cháy, rõ ràng là anh đang rất lo lắng.

Anh mím chặt môi, một lúc sau mới thở dài, nhìn Tư Tĩnh Ngọc rồi bỏ bật lửa và điếu thuốc vào túi.

Tư Tĩnh Ngọc cùng Thi Cẩm Ngôn đi lấy tủy, đứng bên ngoài phòng rút máu, lòng của cô đau thắt.

Vì Tân Tân, cũng vì Thi Cẩm Ngôn.

Thật ra cô cảm thấy chuyện này không thể trách Thi Cẩm Ngôn được.

Thử nghĩ xem, bỗng nhiên có một đứa nhỏ hai ba tuổi gọi anh là ba, anh có tiếp nhận ngay được không?

Tình cảm cha con được bồi dưỡng trong quá trình tiếp xúc. Biết thì biết như vậy, nhưng cô không thể nói, chỉ có thể nhìn Thi Cẩm Ngôn tự trách.

Khuôn mặt Thi Cẩm Ngôn nhợt nhạt hẳn, bước chân có chút chênh vênh, bước ra khỏi phòng lấy máu. Tư Tĩnh Ngọc bước lên đón, thấy vành mắt Thi Cẩm Ngôn đỏ lên.

Lúc cô đang buồn bực không hiểu vì sao chỉ lấy tủy thôi mà Thi Cẩm Ngôn cũng khóc, thì nghe anh nhỏ giọng nói: “Đau, rất đau! Loại đau đớn này, ngay cả người lớn cũng không nhịn được mà Tân Tân lại nằm yên trên bàn mổ. Bây giờ anh mới hiểu được, không phải là nó không đau, mà là nó không dám đau. Bởi vì anh đã nói nó là nam tử hán đại trượng phu thì không được khóc. Sao anh lại nói với Tân Tân những lời như vậy chứ? Gây áp lực cho nó, khiến nó ngay cả đau cũng không dám khóc.”

Vành mắt Tư Tĩnh Ngọc lại đỏ lên, cô nắm tay Thi Cẩm Ngôn, “Cẩm Ngôn, Tân Tân sống cùng Bạch Nguyệt không hạnh phúc, sau này chúng ta sẽ đối xử tốt gấp đôi với nó.”

Cô hơi dừng lại, như là hạ quyết tâm gì đó, nói: “Con của chúng ta từ từ có cũng được, đợi Tân Tân trưởng thành đã.”

Thi Cẩm Ngôn ngẩng phắt đầu lên.