Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1541: Tạm biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống

MỚI (2)

Thi Cẩm Ngôn đứng ngây ra như phỗng, nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Tư Tĩnh Ngọc thì luống cuống, | hoảng loạn không biết làm sao.

Mặc dù anh biết cuộc hôn nhân với Tự Tĩnh Ngọc đến bước đường này cũng không hoàn toàn do Bạch Nguyệt, mà còn vì cả mẹ anh và cả gia đình anh. Sâu trong lòng Thi Cẩm Ngôn, anh vẫn cho rằng chỉ cần mình giải thích rõ với Tư Tĩnh Ngọc thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng đến lúc này anh mới hiểu, Tư Tĩnh Ngọc đã quyết tâm rời khỏi anh!

Dù Tân Tân đã trở thành cầu nối giữa hai người nhưng anh không thể mở cửa trái tim Tư Tĩnh Ngọc được nữa.

Thi Cẩm Ngôn đứng sững như trời trồng, thấy Tư Tĩnh Ngọc kiên quyết nói xong thì đi ngang qua anh, bèn nóng nảy nắm cổ tay cô, “Tĩnh Ngọc, anh...”

Nhưng anh còn chưa nói xong thì giọng Diệu Đằng đã vang lên từ ngoài cửa, “Tĩnh Ngọc?”

Anh ta cau mày, nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn, “Sao anh Thi lại ở đây?”

Anh ta bước lên, lẳng lặng đứng chắn giữa Thị Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc, anh ta dịu dàng nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Anh đến đón em về, Tân Tân đang tìm em”

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.

Thị Cẩm Ngổn thấy thái độ của Diều Đằng thì lập tức cảm thấy tức nghẹn, cười lạnh nói: “Cảnh sát Diêu đúng là rảnh rỗi thật. Chẳng lẽ hôm nay đồn cảnh sát không có việc gì làm sao?”

Diều Đằng nghe vậy thì cụp mắt xuống, “Anh Thi cũng rảnh mà”

“Tôi kinh doanh công ty tư nhân, dĩ nhiên là khác với cảnh sát Diều rồi”

Diêu Đằng ngó lơ anh, nói với Tư Tĩnh Ngọc, “Trưa nay anh mời em với Tân Tân ăn cơm nhé?”

Tư Tĩnh Ngọc cau mày, “Tân Tân không ra ngoài được, lại càng không ăn đồ ăn bên ngoài được”

“Anh biết, nên anh đã gọi cơm rồi, còn chọn cho Tân Tân mấy món mà thằng bé ăn được nữa. Anh đã hỏi bác sĩ rồi.”

Tư Tình Ngọc định trả lời gì đó, nhưng Thị Cẩm Ngôn lại nói, “Sức khỏe Tân Tân không tốt, không ăn đồ bên ngoài được. Cảnh sát biểu có lòng rồi!”

Diệu Đằng nghe vậy cũng chẳng buồn để tâm đến Thi Cẩm Ngôn, chỉ nói với Tư Tĩnh Ngọc, “Tân Tân nói ăn đồ trong bệnh viện mãi chẳng có vị gì nên chán ăn, xin anh cho thằng bé ăn ngoài một bữa. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, một bữa thì không sao?

Tư Tĩnh Ngọc nghe thế thì liền mềm lòng, cuối cùng vẫn gật đầu.

Diêu Đằng bèn nói: “Vậy chúng ta đi thôi”

Tư Tĩnh Ngọc đi theo Diêu Đằng, không hề nhìn Thị Cẩm Ngôn lấy một cái.

Thi Cẩm Ngôn cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.

Cuộc sống mới? Sống lại từ đầu?

Được.

Vậy thì anh cũng sẽ sống lại từ đầu. Đã là cùng sống lại, thì anh sẽ theo đuổi em lần nữa!

Nghĩ vậy, Thị Cẩm Ngôn cầm điện thoại gọi cho Tần Tân, Tân Tần, có nhớ ba không? Trưa nay ba ăn cơm với con nhé?”

Tân Tân đang ở trong phòng bệnh, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Thi Cẩm Ngôn nên vô cùng vui vẻ, đang định đồng ý bỗng nhiên nhớ ra gì đó, bèn nói: “Nhưng con đã đồng ý với chú Diều Đằng là sẽ ăn cơm với chú ấy và mẹ mất rồi!”

Nghe vậy, Thi Cẩm Ngôn buồn bực trong lòng, một lúc lâu sau mới nói, “Nhưng ba nhớ Tân Tân!”

Tân Tân ngây ra, rồi thở dài, “Vậy ba qua đây đi.”