Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1574: Có phải là anh không? (1)

Theo thông tin chúng tôi nhận được, nghi phạm Lâm XX trong phiên tòa xét xử vụ án giết người nạn nhân là Trương X đã diễn ra hôm nay đã bỏ trốn trên đường bị cảnh sát áp tải. Hiện phía

cảnh sát đã phát lệnh truy nã. Mọi người theo dõi ảnh chụp dưới đây để báo cho cảnh sát khi có bất cứ động tĩnh gì...”

Trên ti vi đang phát bức ảnh Lâm Hi Nhi bị cảnh sát bắt giữ, vẻ mặt ngơ ngác, tóc tai bù xù.

Tư Tĩnh Ngọc bực bội tắt ti vi, lấy điện thoại gọi cho Tô Ngạn Bân, nhưng mãi vẫn không có ai nghe máy.

Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được duy trán. Bọn họ đã bỏ trốn được bốn tiếng, lúc này có lẽ Lâm Hi Nhi đã đến biến giới rồi nhỉ?

Lúc cô đang tự hỏi, Trang Nại Nại lại gọi đến, “Chị, Tô Ngạn Bân không liên hệ với em để đưa Viên Viên đi, cũng không gọi được cô Lâm trong bệnh viện”

Tư Tĩnh Ngọc khẽ “” một tiếng, dặn dò Trang Nại Nại: “Nếu bọn họ liên lạc với em thì em nhất định phải khuyến bọn họ đến đồn cảnh sát đầu thú. Phạm tội giết người bỏ trốn không phải chuyện nhỏ đầu! Bỏ trốn như vậy cũng coi như đã bị định tội giết người rồi, cả đời sẽ không sống tốt được!”

Cúp điện thoại, Tư Tĩnh Ngọc lại day trán, thở dài.

Tô Ngạn Bân vẫn còn trẻ, bồng bột. Trong phiên tòa kháng án lần hai, Lâm Hi Nhi vẫn bị phán quyết như trước nhưng vẫn có cơ hội hoãn thi hành án hai năm. Sau hai năm, nếu quả thật không được thì hẵng cướp ngục chứ!

Bây giờ thế này chẳng phải là nhận tội rồi sao?

Nghĩ vậy, Tư Tĩnh Ngọc lại đứng lên. Lúc cô mất kiên nhẫn thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng, “Mę.”

Tư Tĩnh Ngọc quay lại, thấy Tân Tân từ trên lầu đi xuống.

Đinh Mộng Á đi sau Tân Tân, hai người cùng đến chỗ Tư Tĩnh Ngọc. Tân Tân lên tiếng: “Mẹ, cổ Làm sao thế?”

Tư Tĩnh Ngọc thở dài, biết thằng bé lớn trước tuổi nên cũng không bịa chuyện gạt thằng bé, bèn nói sơ qua cho thằng bé nghe.

Tân Tân nghe xong thì cau mày lại: “Chú Tô Ngạn Bân giỏi quá, nhiều cảnh sát như vậy mà chú ấy vẫn có thể cứu cổ Lâm đi sao?”

Tư Tĩnh Ngọc nghe thấy giọng điệu kính nể của thằng bé thì lập tức ngồi ngay ngắn lại, cầm bàn tay bé nhỏ của thằng bé rồi nghiêm túc dạy dỗ: “Tân Tân, mẹ nói cho con nghe, chuyện này là chú Tô Ngạn Bân của con sai rồi. Làm người phải chính trực. Sở dĩ nhà họ Tư chúng ta có thể đứng vững trên thương trường bao nhiêu năm như vậy, cũng là vì chúng ta vẫn luôn quang minh chính đại chứ không ủ mưu hèn kế bẩn. Con không thể vì một chuyện mà bỏ qua quan điểm làm người như thế được, con hiểu chưa?”

Từ khi nhận nhau đến giờ, Tư Tình Ngọc đều đồng ý tất cả yêu cầu của Tân Tân. Nhưng cô cũng đã nhận ra tam quan của thằng bé đã dần dần thay đổi.

Thằng bé Tân Tân này rất ngoan ngoãn, tuy không hiểu lời của Tư Tĩnh Ngọc nhưng vẫn gật đầu, “Con biết rồi, mẹ Tư Tĩnh Ngọc xoa đầu thằng bé, định nói sang chuyện khác thì trong đầu chợt nảy ra một ý, cô cau mày, “Tân Tân, con vừa nói gì?”