Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1613: Kết cục bi thảm của bạch nguyệt (10)

Bạch Nguyệt từ nhà họ Tư đi đồn cảnh sát báo án, rồi ôm đứa bé đi cùng Thị Cẩm Ngôn đến cơ quan có liên quan làm xét nghiệm DNA, sau đó ôm đứa bé về bệnh viện.

Vật lộn cả một ngày, cô ta cảm thấy rất mệt. Đến tối, bụng cô ta quặn đau dữ dội.

Trên lý thuyết, ngày sinh đầu tiên có thể xuống giường. Có điều, xuống giường đi lại vài bước hoàn toàn khác với ra ngoài đi lại liên tục.

Hơn nữa, thời gian gần đây cơ thể của Bạch Nguyệt rất yếu, nhưng cô ta vẫn kiên trì sinh con khiến cơ thể lại càng yếu hơn. Đến buổi tối, ở phía dưới của cô ta chảy máu rất nhiều, mẹ Bạch hoảng sợ chạy đi gọi bác sĩ.

Một tuần sau đó, bác sĩ ra lệnh Bạch Nguyệt nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.

Đến ngày có kết quả DNA, Bạch Nguyệt kiên trì đi ra ngoài.

Mẹ Bạch khuyến cô ta: “Sức khỏe là quan trọng nhất, con chạy tới chạy lui như vậy là không được, cơ thể của con còn chưa khỏe nữa.”

Bạch Nguyệt không hề nghe lời khuyên của mẹ Bạch, “Mẹ biết cái gì? Ngày quan trọng như hôm nay làm sao con có thể vắng mặt được? Nếu mẹ thông minh hơn một chút thì cần gì việc nào cũng phải do con ra mặt?”

Những ngày ở cữ, tính tình của cô ta trở nên nóng nảy, trút giận lên mẹ Bạch không biết bao nhiêu lần, những lời khó nghe hơn cũng đã nói thì những lời này có là gì. Vành mắt mẹ Bạch đỏ lên, bà cúi đầu lau nước mắt, “Nguyệt Nguyệt, hay là bỏ đi con, nhà họ Tư không dễ trêu vào, mà nhà họ Thi cũng giàu rồi, rất có máu mặt ở trong huyện của chúng ta. Năm ngoái, bọn họ đầu tư vào một dự án của chính phủ, Thị trưởng cũng rất khách khí với bọn họ. Lần này... nếu đứa bé thật sự không phải là con của Thị Cẩm Ngôn... chẳng may con phải ngồi tù thì làm sao bây giờ?”

Bạch Nguyệt mím môi, “Mẹ nói mê sảng gì vậy? Con đang trong thời kỳ cho con bú, làm sao có thể ngồi tù được?”

Cô ta nhìn đứa bé trong tã lót. Đứa bé sinh ra được bảy ngày, làn da đã bớt nhăn hơn, nhưng vì bị hội chứng Down nên ngũ quan vặn vẹo. Làn da ngày càng căng ra, càng có thể thấy rõ được việc đứa bé này bị bại não. Tâm trạng của Bạch Nguyệt vô cùng buồn bực, nhưng đứa bé này là bùa hộ mệnh của cô ta. Nếu không có nó, Thi Cẩm Ngôn đã sớm kiện cô ta ngồi tù rồi.

Mẹ Bạch tiếp tục nói: “Nếu đứa bé thật sự là con của Thị Cẩm Ngôn, chẳng may nó giành đứa bé, để con ngồi tù thì phải làm sao?”

Nghe mẹ Bạch nói như thế, vẻ mặt Bạch Nguyệt cứng lại, ánh mắt dại ra. Đây mới là điều đáng sợ nhất, không có con, bản thân lại phải ngồi tù.

Cô ta cắn môi hỏi: “Mẹ còn bao nhiêu tiền?”

Mẹ Bạch ngạc nhiên, “Mẹ đã lấy nhà mình đi vay nặng lãi, cũng chỉ được năm trăm nghìn, chi tiêu trong lúc con mang thai khoảng bốn trăm nghìn, bây giờ còn khoảng một trăm nghìn”

Bạch Nguyệt hung hăng nói: “Mẹ lấy một trăm nghìn này đi tìm vài phóng viên, bảo bọn họ giúp con đưa tin chuyện này. Chỉ cần làm lớn chuyện lên thì bọn họ sẽ không thể đi nhờ quan hệ được. Mẹ nhớ vụ mấy năm trước không, con trai một ông lớn chạy xe đâm chết người, mọi người làm lớn chuyện lên, thằng đó cũng phải ngồi tù đấy thôi”

Mẹ Bạch hoảng hốt: “Nguyệt Nguyệt, một trăm nghìn này là số tiền cuối cùng của chúng ta. Nếu thất bại, nhà bị gán nợ, sau này chúng ta phải sống như thế nào?”