Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1618: Kết cục bi thảm của bạch nguyệt (15)

Cô ta lại nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn, nhưng anh chỉ thản nhiên đứng đó, hờ hững nói: “Tôi đã nói đứa trẻ này không phải là con tôi từ trước rồi mà, cô cứ nhất quyết xét nghiệm DNA. Thế này cũng tốt, cũng chứng minh được trong sạch của tôi”

“Năm triệu nhân dân tệ quả thật chẳng là gì cả. Nhưng sao tôi lại phải cho một người xa lạ? Còn là kẻ xen vào giữa Vợ chồng tôi, trộm con của tôi?”

Bạch Nguyệt thấy trước mắt như tối sầm lại, người cô ta lảo đảo như như sắp ngã. Cô ta cúi đầu nhìn xuống kết quả không trùng khớp trong tờ kết quả xét nghiệm.

Cô ta không tin! Sao đứa trẻ này lại không phải của Thị Cẩm Ngôn được?

Sao có thể như thế?

Bạch Nguyệt kêu lên the thé, “Bản này là giả! Chắc chắn anh đã động tay động chân vào rồi!”

Tiếc là đến đám phóng viên còn chẳng tin vào những lời này.

Tất cả phóng viên đều tận mắt trông thấy cảnh sát đưa mẫu xét nghiệm DNA đến bộ phận chuyên môn. Toàn bộ quá trình hoàn thành ngay dưới mắt mọi người thì sao có thể gian lận được:

Nghĩ kỹ lại dáng vẻ của Bạch Nguyệt, của Thị Cẩm Ngôn lúc chuyện mới xảy ra, mọi người dĩ nhiên là tin Thị Cẩm Ngôn hơn.

Dù sao thì nếu con của Bạch Nguyệt là của Thị Cẩm Ngôn, mà bệnh của Tân Tân còn chưa chữa được, thì anh nên sốt ruột đưa đứa trẻ cùng cha khác mẹ này đi để xét nghiệm, điều trị bệnh máu trắng cho Tân Tân mới đúng.

Huống hồ, đúng như Bạch Nguyệt nói, năm triệu hoàn toàn chẳng là gì với nhà họ Thi và nhà họ Tư cả. Thi Cẩm Ngôn không cần phải làm ầm ĩ chuyện này lên, chỉ cần âm thầm giải quyết là được.

Vì thế... đứa trẻ này không phải là của Thị Cẩm Ngôn!

Có phóng viên còn “xí” với Bạch Nguyệt một tiếng, “Thật xui xẻo, cái thứ ăn vạ!” Bọn họ vốn cho rằng có thể xem được trò hay gì đó để giật tít, dù sao thì chuyện xấu của đám nhà giàu vẫn rất hút lượt đọc, nhưng không ngờ kết quả lại là thế này.

Đã có một phóng viên đi thì sẽ có hai, ba người khác...

Bạch Nguyệt nhìn bọn họ lục tục ra về, không hề có vẻ hứng thú gì nữa thì lập tức nóng nảy, đi lên kéo từng người lại, “Anh đừng đi! Các anh ở lại giúp tôi làm chứng đi! Là anh ta đã động chấn động tay vào bản xét nghiệm này rồi! Các anh phải lấy lại công bằng cho tôi!”

“Các anh không được đi!”

Bạch Nguyệt kêu to, nhưng thấy đám phóng viên kia chỉ lắc đầu thì lại chạy sang chỗ Thị Cẩm Ngôn, đẩy đứa con trong tay sang cho Thị Cẩm Ngôn, “Đây là con của anh. Anh nhìn nó đi, nhìn nó đi!”

Nhưng Thị Cẩm Ngôn lại lui ra sau một bước, giọng lạnh tanh, hạ thấp xuống: “Đứa trẻ này không phải con tôi. t*ng trùng đó là tôi lấy của một tên ăn mày ở ven đường. Cô muốn tìm bố đứa trẻ? Tôi có thể giúp cô đấy.”

Những lời này của anh nói nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy. Bạch Nguyệt ngây ra, khiếp sợ nhìn Thị Cẩm Ngôn, lúc này mới hiểu, thì ra... thì ra... lúc trước Thị Cẩm Ngôn đồng ý thụ tinh bằng ống nghiệm chỉ là một cái bẫy!

Cô ta cúi đầu, nhìn đứa trẻ trong tay mình với vẻ không thể tin nổi. Nó... là con của một tên ăn mày?

Bạch Nguyệt cảm thấy buồn nôn như vừa nuốt phải một con ruồi, khiến dạ dày cô ta cuộn trào, cứ thế mà ôm đứa bé rồi nôn hết ra.

Cô ta sinh con cho một tên ăn mày!

Lúc cô ta đang nôn nao thì lại nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Thị Cẩm Ngôn: “Đồng chí cảnh sát, cô gái này đã từng trộm con của tôi và vợ tôi. Tôi đã đâm đơn kiện cô ta rồi, bây giờ có thể xử lý vụ án được chưa?”