Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 170: Cố tinh hào thẳng thắn

Câu hỏi ngầm này lại khiến mặt mũi cả nhà họ Cố biến sắc.

Trang Nại Nại dù có những lúc chậm tiêu, nhưng giờ phút này cô cũng hiểu rằng Tư Chính Đình đang nâng cao địa vị cho mình.

Thậm chí còn đang ám chỉ với cô rằng bữa ăn này hoàn toàn có thể tùy thuộc vào ý cô, ăn hay không thì Cố Đức Thọ cũng sẽ chẳng làm gì được cô.

Một dòng ước ấm chảy vào trong lòng, Trang Nại Nại cảm thấy tim mình vừa ê ẩm vừa ngọt ngào.

Cảm giác được người khác bảo vệ này đã lâu không gặp đến nỗi khiến cô không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nhưng…

Cô dù không muốn cũng phải ăn bữa cơm này, thì mẹ vẫn còn đang ở trong tay Cố Đức Thọ.

Vì thế, Trang Nại Nại khẽ gật đầu với Tư Chính Đình.

Lúc này anh mới nhấc chân đi vào nhà họ Cố.

Trang Nại Nại đi theo, ngẩng đầu nhìn biệt thự nhà họ Cố.

Cô còn nhớ như in lúc vừa được đón về căn nhà này, cô đã cảm thấy nơi này hệt như thiên đường. Nhưng ở trong lâu đài nhà họ Tư rồi trở lại, Trang Nại Nại bỗng nhiên cảm thấy phòng khách như bé đi, ngay cả cách bài trí bên trong cũng trở nên bủn xỉn.

Đây chính là sự chênh lệch.

Lý Ngọc Phượng và Cố Tinh San tiếp đó cũng không dám nói gì nữa, còn Cố Tinh Hào thì có tính cách thẳng tưng, ánh mắt nhìn Tư Chính Đình đầy kính trọng và ngưỡng mộ, lúc ăn cơm còn luôn mồm nói chuyện điều tiết bầu không khí.

Cố Đức Thọ cũng liên tục nói chen vào, bữa cơm này cũng coi như là cả khách lẫn chủ đều thoải mái.

Lúc Trang Nại Nại đi toilet lại nghe Cố Đức Thọ kéo Cố Tinh Hào sang bên cạnh nói chuyện.

Cố Đức Thọ khen: “Trước kia ba còn cảm thấy con cà lơ phất phơ quá, không thể gánh vác cái gì, không ngờ hôm nay con lại thể hiện tốt như thế.”

Cố Tinh Hào liền đắc ý vênh mặt: “Ba, con đã nói từ lâu rồi mà, con cũng giỏi giang lắm đấy.”

Cố Đức Thọ cười nói: “Ha ha, đúng vậy. Ba nói con nghe này, ăn cơm xong, con mời ngài Tư đi dạo vườn hoa một lát.”

Cố Tinh Hào ngạc nhiên: “Đi dạo vườn hoa làm gì? Tuy vườn hoa nhà mình cũng không tồi, nhưng vườn hoa của nhà họ Tư người ta còn đẹp hơn nhiều ấy, ngài Tư sao có thể để ý cái vườn hoa kia được?”

Cố Đức Thọ nghe vậy thì huyệt thái dương liền nảy lên: “Ba bảo con làm gì thì con cứ làm đi!”

Cố Tinh Hào cau mày: “Con lại cảm thấy lát nữa con có thể mời ngài Tư lên tầng xem game của con một chút, không ngờ ngài Tư lại nghiên cứu sâu về game như vậy!”

Cố Đức Thọ: “…”

Ông ta vốn cho rằng đợi đứa con trai này lớn thì có thể gánh vác được ít nhiều, dù sao lúc nãy nó cũng nói chuyện với ngài Tư hợp đến thế, nhưng hóa ra là nó vẫn chẳng có thuốc chữa như vậy!

Cố Đức Thọ ra lệnh: “Mặc kệ con, thế nào cũng phải dẫn ngài Tư đến vườn hoa đi dạo!”

“Tại sao? Ba, con nói ba nghe…”

“Câm miệng, nếu mày không làm được thì nửa năm tới không có tiền tiêu vặt đâu!”

Cố Tinh Hào nóng nảy: “Ba!”

“Đi đi!”

Cố Tinh Hào lúc này mới không tình nguyện mà gật nhẹ đầu.

Nhìn đôi cha con này đi rồi, Trang Nại Nại bất đắc dĩ lắc đầu.

Tuy chưa tiếp xúc với bọn họ nhiều, nhưng cô lại cảm thấy Cố Đức Thọ là một lão hồ ly hèn hạ, ranh ma. Lý Ngọc Phượng thì là một con khổng tước, lúc nào cũng nói chuyện bằng giọng điệu dạy đời người khác. Cố Tinh San thì thích làm bộ làm tịch, giả tạo muốn chết, là bạch liên bông điển hình.

Trong cả nhà này, kẻ chân chính có thuốc chữa lại là Cố Tinh Hào – người có thái độ thù địch với cô nhất.

Tuy cậu ta không đủ thông minh, nhưng cũng không giỏi gian dối, không khéo đưa đẩy và cũng chẳng đủ nịnh nọt.