Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 333: Ai đang hãm hại cô? (1)

Lúc này, trước mặt đột nhiên có một ly sữa đậu nành.

Trang Nại Nại sửng sốt, một hy vọng bất giác lóe lên.

Là anh sao? Là anh đuổi theo sao? Là anh tin cô sao?

Nhưng khi ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt bất đắc dĩ của Tô Ngạn Bân, cô liền ngẩn ra, một lát sau mới thất vọng nói: “Là anh hả?”

“Là tôi thì sao? Trang Nại Nại, vẻ mặt này của cô là sao hả? Tôi tốt bụng mua cho cô một ly sữa đậu nành, cô trả lại tôi thái độ như thế hả?” Nói đến đây, lại ngước cằm quan sát kỹ cô, sau đó nói với giọng như phụ nữ tiền mãn kinh, “Ái chà chà, bị Đình Lão Đại đuổi ra khỏi nhà rồi hả? Thật đáng thương, chậc chậc!”

Nếu Tô Ngạn Bân an ủi cô, thì có lẽ cô sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh ta lại nói chuyện bằng giọng điệu này.

Nó kích thích ý chí chiến đấu của cô.

Cô giơ cánh tay tê cóng ra giật ly sữa đậu nành trong tay Tô Ngạn Bân.

Tô Ngạn Bân tập mãi thành thói quen với thái độ này của cô. Anh ta cười hì hì ngồi xuống bên cạnh cô, đưa túi bánh trong tay cho cô: “Nói xem, cô lại chọc gì Đình Lão Đại rồi?”

Trang Nại Nại liền nguýt anh ta một cái.

Uống hết sữa đậu nành, cảm giác cơ thể mình ấm lại, Trang Nại Nại mới đứng lên.

Có lẽ là vì ngồi cả một đêm nên cô vừa đứng lên là cảm thấy choáng váng, chân tay run rẩy.

Tô Ngạn Bân vội đỡ cánh tay của cô, “Cô bị sao vậy?”

Vừa dứt lời liền thấy Trang Nại Nại bụm miệng lại.

“Ọc!!!”

Trang Nại Nại phun ra toàn bộ sữa đậu nành vừa uống ra.

Thật không may là phun hết lên người Tô Ngạn Bân!

Tô Ngạn Bân hét ầm lên: “Trang Nại Nại, sao cô lại đáng ghét như vậy? Bộ đồ này là hàng Pháp đấy. Cô đền nổi sao?”

Miệng thì nói như vậy, nhưng tay vẫn không buông Trang Nại Nại ra, thậm chí còn vỗ nhẹ sau lưng cô.

Sức chịu đựng của Trang Nại Nại hơn người bình thường một chút, mặc dù ói hết tất cả những gì có trong dạ dày ra nhưng cô cũng cảm giác thoải mái hơn.

Cô khoát tay với Tô Ngạn Bân, tay còn lại đỡ eo của mình đứng lên, thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng cũng đè được cảm giác buồn nôn dữ dội xuống. Sau đó, cô quay đầu nhìn Tô Ngạn Bân quát: “Má nó chứ! Tô Ngạn Bân anh cố ý phải không? Dùng sức mạnh như vậy, muốn đập chết tôi sao?”

Tô Ngạn Bân: “…!!!”

Tô Ngạn Bân hận không thể ném cô xuống đất!

Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh ta vẫn nhịn được loại xúc động này xuống, kéo tay cô đi ra ngoài, “Ông đây mới là người muốn mắng này! Đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp!”

Trang Nại Nại trả lời lại một cách mỉa mai: “Lòng tốt? Tôi thấy anh tới đây bỏ đá xuống giếng thì có.”

“Ô, bị cô đoán đúng rồi. Con người của tôi thích nhất là nhìn thấy cô sa sút. Thấy cô không vui là tôi rất rất vui.”

“…”

Hai người đấu võ mồm tới lúc lên xe Tô Ngạn Bân.

Trang Nại Nại ngồi ở ghế sau, nghẹo đầu dựa vào ghế nhìn Tô Ngạn Bân. Tô Ngạn Bân cảnh giác nhìn lại cô, thì đột nhiên nghe cô nói: “Tô Ngạn Bân, cám ơn!”

Tô Ngạn Bân sửng sốt, còn tưởng rằng cô lại châm chọc mình, không ngờ cô lại nói một câu tình cảm như thế, làm anh ta nhất thời hơi lúng túng. Muốn tiếp tục giễu cợt cô, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong họng, không nói ra được. Lát sau, anh ta hừ lạnh một tiếng, “Không cần cám ơn!”

Trang Nại Nại: “Anh đi mua một ly sữa đậu nành nữa cho tôi đi!”

Tô Ngạn Bân: “!!!”