Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 485: Năm năm sau, đến lượt anh theo đuổi em (5)

Tài xế taxi?

Hai mắt của Trang Nại Nại sáng lên. Đúng thế! Năm đó tài xế cứ một mực chắc chắn rằng là anh ta đâm phải mẹ cô nên bị phán ngồi tù. Nếu năm đó anh ta cầm tiền của ai, ngồi tù thay ai thì chắc chắn anh ta phải nhớ rõ.

“Anh sẽ để Quý Thần đi điều tra người tài xế đó, chỉ cần tìm được anh ta thì anh tự khắc có biện pháp bắt anh ta phải mở miệng.”

Đến lúc đó thì để có thể chứng minh sự trong sạch của mẹ mình, anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì.

Tư Chính Đình nghĩ tới đây thì trong mắt ánh lên một tia ác liệt. Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Trang Nại Nại, anh vội vàng đỡ lấy cánh tay của cô khẽ nói: “Em đừng vội, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng thì anh sẽ không ép buộc em.”

Trang Nại Nại nghe vậy liền thở phào. Thế tiến công của Tư Chính Đình quá mạnh mẽ, trước mặt anh cô hoàn toàn không có năng lực khảng phán. Anh mới chỉ nói có mấy câu thôi mà cô đã cảm thấy bản thân mình sắp lún sâu vào rồi.

Nhưng cứ như vậy mà rơi vào tay giặc thì trong lòng cô sẽ luôn tồn tại một cảm giác áy náy với mẹ.

***

Hiệu suất làm việc của Tư Chính Đình vốn nhanh và chuẩn, thế nên sau khi nói chuyện với Trang Nại Nại xong, anh lập tức gọi điện thoại liên hệ mấy người.

Anh thấy tinh thần của Trang Nại Nại hiện tại cũng coi như khá tốt, thế nên anh liền chuyển sang chế độ loa ngoài, như vậy thì cô cũng có thể biết được nội dung cuộc điện thoại là gì.

Cuối cùng, có người tra được tư liệu về người tài xế năm đó.

“Người này vốn là trẻ mồ côi nên không có tên nghiêm chỉnh, thường xưng là Vương Hổ, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Hổ Tử. Mới ra tù không bao lâu.”

Ra tù?

Nếu như chưa ra tù thì muốn tìm anh ta rất dễ dàng, còn nếu đã ra tù rồi thì việc tìm anh ta giống như mò kim đáy bể.

Tư Chính Đình nheo mắt nói: “Ừm, vậy có tin tức gì của anh ta không?”

“Bởi vì cậu cấp bách muốn có tin tức của cậu ta cho nên tôi đã dùng chút thủ đoạn để lấy thông tin. Trước đây, cậu ta là lái xe taxi cho nên tư liệu đều ở bên hãng xe taxi cả, tôi vừa mới nhận được tin là nghe đồn cậu ta trước đây từng bị bạn gái đá. Vì yêu sinh hận cho nên sau khi ra tù liền đến tìm cô ta ngay lập tức, thế nhưng lại bị người yêu hiện tại của cô ta đuổi giết. Hiện giờ cậu ta đang trốn chui trốn lủi khắp nơi, không cách nào tìm được vị trí chính xác.”

Nghe đến đây thì lông mày Tư Chính Đình nhíu lại. Nói cách khác thì anh ta đang lẩn trốn, cho nên bọn họ không tìm được anh ta.

“Được rồi, cảm ơn anh, hôm nào mời anh uống trà.” Tư Chính Đình nói cảm ơn.

“Không có việc gì, chuyện của Đình Lão Đại còn chẳng phải chuyện của tôi sao? Đừng khách sáo như vậy chứ, tôi cúp máy trước đây, bye~”

Tư Chính Đình cúp máy xong thì trầm tư suy nghĩ, sau đó lại liên lạc với Quý Thần: “Cậu thả tin tức cho bên mấy hãng taxi, tôi muốn tìm một người tên là Hổ Tử, vừa mới ra tù mấy hôm trước, ai tìm được sẽ thưởng hai trăm ngàn NDT!”

Quý Thần sửng sốt, “Hai trăm ngàn? Ông chủ, tôi cảm thấy không nhất thiết phải dùng nhiều tiền như vậy. Cứ coi như bọn họ có thể đưa ra được tin tức, nhưng tính chính xác rất nhỏ, tìm người...”

“Cứ làm theo đi!”

“... Vâng!” Tư Chính Đình có tiền để tùy hứng, Quý Thần cũng không thể phản bác lại được.

Đã làm đến bước này thì thời gian còn lại chỉ có thể ngồi chờ tin tức. Tư Chính Đình thở dài, anh ước gì có thể tìm được Hổ Tử ngay lập tức, sau đó đưa anh ta tới trước mặt Trang Nại Nại, để anh ta nói cho cô biết sự thực đó không phải mẹ anh.

Sau khi minh oan cho mẹ mình thì giữa cô và anh lại có thể hòa hảo như lúc ban đầu.