Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 489: Năm năm sau, đến lượt anh theo đuổi em (9)

Lúc Trang Nại Nại thay sang quần áo bình thường đi ra, Lâm Hi Nhi liền giật mình nói: “Nại Nại, sao bụng của cậu chẳng có gì thay đổi thế, cậu chắc chắn là cậu đang mang thai chứ?”

Tô Ngạn Bân thì quá đáng hơn, anh ta trợn mắt hết cỡ nhìn về phía bụng của cô: “Nhỏ thế á, liệu cháu tôi có bé đến mức làm người ta hốt hoảng không đó?”

Thấy họ nói thế Tư Chính Đình cũng hơi hơi nhíu mày, liền hấp tấp chạy ra ngoài tìm bác sĩ, mãi đến khi bác sĩ thề sống thề chết là đứa bé hoàn toàn bình thường thì anh mới quay về.

Vì thời gian trước Trang Nại Nại thức đêm thức hôm thiết kế trang phục, tiếp đó lại chạy đến Kentucky tìm mẹ cho nên cô sụt mất hai, ba cân. Trong hai tuần nằm viện thật ra cũng đã đem hai, ba cân đó nuôi trở về, thế nhưng người của cô vẫn gầy.

Tư Chính Đình lo lắng nhìn Trang Nại Nại, thế rồi bắt đầu tính toán với một tốc độ cực nhanh xem sau này về nhà rồi sẽ cho cô ăn cái gì.

Khi họ làm thủ tục xuất viện thì Lý Ngọc Phượng chạy tới. Suốt mấy ngày nay, cứ cách hai ba ngày là bà ta lại chạy tới hỏi han. Ngay cả Lâm Hi Nhi cũng không nhịn nổi mà nói thầm với Trang Nại Nại, “Cuối cùng vẫn là tình mẹ lớn hơn tất cả, cho dù cậu với bà ta chẳng ưa gì nhau nhưng bà ta vẫn quan tâm tới cậu nhỉ?”

Đối với vấn đề này thì Trang Nại Nại chỉ âm thầm trả lời cô bạn hai chữ: Ha ha!

Lý Ngọc Phượng thấy bọn họ thì nhanh chóng đi tới, bà ta cũng không tới gần hẳn mà đứng cách Trang Nại Nại một khoảng, sốt sắng nói: “Sao không ở thêm một thời gian nữa? Đã xác định chắc chắn đứa bé không có vấn đề gì chưa? Tại sao lại muốn xuất viện? Ở trong bệnh viện có phải tiện hơn không?”

Bà ta lo lắng hỏi mấy câu liền, nhưng đáng tiếc, không một ai trả lời cho bà ta cả.

Lý Ngọc Phượng cảm thấy có chút xấu hổ.

Lúc đi ra cổng bệnh viện, Trang Nại Nại, Lâm Hi Nhi và Lý Ngọc Phượng đứng trên bậc thang chờ Tô Ngạn Bân và Tư Chính Đình đem hành lý của Trang Nại Nại đặt vào cốp sau xe.

Mà đúng ngay lúc đó, Trang Nại Nại phát hiện có người bên cạnh không cẩn thận đẩy cô một cái. Trang Nại Nại giật mình, đổ người về phía những bậc thang trước mặt.

“Nại Nại!”

“Nại Nại!”

Mấy tiếng kinh hô đồng thời vang lên, thế nhưng Trang Nại Nại lại không thể khống chế được cơ thể mình dừng lại. Mắt thấy người sắp đập xuống mặt đất thì đột nhiên cô bị một người kéo giật lên.

Tiếp đó là một tiếng “bịch” chói tai vang lên, đó là tiếng người bị ngã lăn trên mặt đất.

Trang Nại Nại được kéo lại thì lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng được Tư Chính Đình đỡ lấy.

Toàn bộ sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Trang Nại Nại có cảm giác trái tim mình như sắp bắn ra khỏi cổ họng, cô hết hồn ôm lấy bụng của mình.

Tư Chính Đình khẩn trương hỏi cô, “Em có làm sao không?”

Lâm Hi Nhi cũng chạy tới, “Nại Nại, cậu sao rồi?”

Giọng của Tô Ngạn Bân là ồn ào nhất, “Nại Nại! Cô không có việc gì chứ?”

Trang Nại Nại hít thở sâu mấy hơi liền mới bình tĩnh lại được, thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi thì lại sợ bắn lên.

Lý trí chậm rãi quay lại, Trang Nại Nại đột nhiên phát hiện ra cả ba người Tư Chính Đình đều đang ở đây... Nếu thế thì... người vừa kéo cô lại là ai?

Lập tức đập vào mắt cô chính là hình ảnh Lý Ngọc Phượng ngã lăn ra mặt đất.

Bà ta ngã cực kì thê thảm, mặt mũi trầy trụa, phần da trên tay cũng bị trầy một mảng lớn, tất chân cũng bị mài rách...