Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 610: Bí mật của lý ngọc phượng! (6)

Bà ta vừa nói vừa đưa tay ra định níu lấy Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại lui về sau một bước, Tư Tĩnh Ngọc liền bước lên ngăn giữa hai người. Cô đập lên cánh tay Hoàng Đại Nữu cảnh cáo, “Bà muốn làm gì? Không muốn tiền nữa sao?”

Hoàng Đại Nữu lập tức rút tay lại.

Tư Tĩnh Ngọc nheo mắt cầm lại tiền trên bàn, nói: “Vừa rồi bà nói dối, nên tin tức đấy không đáng tiền!”

Hoàng Đại Nữu liền nhảy dựng lên, “Sao lại không đáng tiền? Sao có thể như vậy được? Tôi nói sự thật mà!”

Tư Tĩnh Ngọc cười tủm tỉm, “Nói thật? Bà nghĩ chúng tôi sẽ tin lời người như bà nói sao? Lấy hết tiền trong nhà cho Lý Ngọc Phượng học đại học? Nực cười!”

Một câu nói làm Hoàng Đại Nữu im bặt.

Một lúc sau, bà ta mới bĩu môi nói: “Được rồi, là tôi nói dối. Nhà chúng tôi không có điều kiện, không muốn nó học đại học cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, một đứa con gái học cao như vậy làm gì? Quế Xuân xinh đẹp, cho nó học hết trung học là nhà họ Lý chúng tôi đã không bạc đãi nó rồi. Nó còn được con trai nhà trưởng thôn coi trọng nữa, nhà trưởng thôn là nhà giàu nhất thôn chúng tôi. Trước đó, không biết nó cho chúng tôi ăn bùa mê thuốc lú gì đấy, bảo là học xong trung học sẽ tìm rể tốt giúp đỡ gia đình. Nhà trưởng thôn cho chúng tôi hai nghìn NDT làm sính lễ, cuối cùng nó lén thi đại học, lại còn ôm sính lễ bỏ trốn.” Hoàng Đại Nữu tức giận nói, “Cô nói xem, hơn 20 năm trước, hai nghìn NDT lớn cỡ nào chứ? Bán cả nhà chúng tôi đi cũng không trả nổi. Chúng tôi nhịn ăn nhịn mặc suốt bốn năm trời mới trả xong, sau đó tới Bắc Kinh tìm nó. Cô đoán xem chúng tôi thấy gì?”

Trang Nại Nại lập tức hỏi: “Thấy gì?”

“Ha ha… Điếm đi tới đâu cũng là điếm! Lúc chúng tôi tìm thấy nó, nó đang mang thai.”

Mang thai?

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh nó mắng nó một trận ra trò, ở thôn chúng tôi, nếu có thai trước khi cưới thì phải dìm lồng heo.” Hoàng Đại Nữu nói linh ta linh tinh, mãi không nói được trọng điểm, nhưng Trang Nại Nại có thể nắm được điểm mấu chốt từ những lời nói đó.

Cô mở to mắt, siết chặt tay, “Bà nói là bà ta có thai trước khi cưới?”

“Đúng vậy, có thai trước khi cưới. Có điều, nó nói con của nó rất quan trọng, chỉ cần con nó ra đời là chúng tôi sẽ có một số tiền lớn. Cho nên tôi và anh nó ở lại chăm sóc nó.” Hoàng Đại Nữu thở dài, “Sau đó, con nó được sinh ra, nhưng lại bị người ta trộm mất. Người làm anh làm chị như chúng tôi cũng có trách nhiệm, thấy nó nổi điên lên thì cũng không thể không biết xấu hổ mà đi đòi tiền nó, cho nên chúng tôi tay không về nhà. Nhiều năm qua cũng chưa từng liên lạc với nó, nếu không phải con trai tôi bệnh nặng, cần một số tiền lớn làm thủ tục chữa bệnh thì tôi cũng sẽ không tới tìm nó. Hu hu hu… Quế Xuân đáng ghét, bây giờ giàu có rồi, lại không nhận người nhà.”

Hoàng Đại Nữu cúi đầu, vỗ đùi khóc lớn lên. Bà ta khóc rất thảm, không giống như đang giả vờ.

Trang Nại Nại ngẩn người, có vài việc cô nghĩ mãi không thông suốt được.

Lý Ngọc Phượng giấu thông tin nhà mẹ đẻ rất kỹ, người bên ngoài cũng không biết nhà mẹ đẻ bà ta ở đâu, chỉ biết là một thương nhân ở Hà Bắc. Nhưng nhìn phong thái và tu dưỡng của bà ta thì ai cũng thấy bà ta xuất thân là con nhà giàu.