Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 616: Ba đứa trẻ là ai? (2)

Mọi người trong phòng thiết kế sân khấu vẫn còn đang thảo luận ba đứa trẻ là ai thì Tô Mi lại nói như đúng rồi: “Mọi người ngẫm lại xem, hồi đầu chính là trợ lý Quý tự mình dẫn Nại Nại lại gặp trưởng bộ phận Mino. Sau đó, cái ngày mà Trang Nại Nại tới làm việc ấy, công ty bắt đầu mua cơm hộp cho chúng ta ăn. Mọi người còn nhớ không? Hộp cơm của Trang Nại Nại khác với chúng ta đó!”

Các đồng nghiệp ngồi nhớ lại, hình như lúc đó trưởng phòng Trương còn muốn giành hộp cơm của Trang Nại Nại, nhưng cuối cùng vẫn không giành được.

Tô Mi lại tiếp tục suy đoán của mình: “Loại việc đặt cơm hộp này đều là do văn phòng tổng giám đốc làm, mà trợ lý Quý lại là lão đại của văn phòng tổng giám đốc, nên chắc chắn anh ta phải biết việc này. Tôi bỗng nhớ đến chuyện, cơm hộp của chúng ta là do người khác phát, còn cơm của Trang Nại Nại là do chính tay May phát.”

“May là người của văn phòng tổng giám đốc, cho nên người có thể sai May làm việc chỉ có một mình trợ lý Quý thôi, đúng không?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

“Mọi người ngẫm nghĩ xem, có phải mỗi ngày trợ lý Quý đều đến hầm đỗ xe không? Hơn nữa, tôi còn phát hiện, Trang Nại Nại rất ít khi đến nhà ăn công ty ăn trưa, mà trợ lý Quý cũng như vậy. Lần trước, lúc Trang Nại Nại bị Lý Lệ làm khó trong nhà ăn, trợ lý Quý lại anh hùng cứu mỹ nhân. Còn vụ Trang Nại Nại phạm sai lầm lớn như vậy, nhưng ngay từ đầu công ty đã tin tưởng cô ấy bị oan, còn không phải là nhờ trợ lý Quý nói đỡ cho Trang Nại Nại trước mặt ngài Tư sao?”

[Quý Thần bày tỏ: Tôi không có mặt mũi lớn như cô nói đâu!]

Mọi người đồng loạt gật đầu lần nữa.

Tô Mi vỗ bàn một cái, “Được rồi, muốn biết ba đứa trẻ là ai thì chiều nay chúng ta sẽ đi rình xem!”

Tô Mi vung tay lên, “Lão Lý, anh đến bãi đỗ xe số 1!”

“Tiểu Vương, cậu đến bãi đỗ xe số 2!”

“Bãi đỗ xe nào cũng có người, tôi không tin không bắt được Trang Nại Nại.”

Tô Mi cười gian xảo khiến mọi người xung quanh thấy nổi hết da gà. Sau đó, lại thấy Tô Mi giơ tay lên bóp chặt không khí, “Hừm! Tôi và cô làm cùng phòng lâu như thế rồi, uổng công tôi xem cô là chị em tốt, vậy mà cô lại giấu giếm chồng mình. Hôm nay chị đây không bắt được gian phu thì chị không phải họ Tô!”

Mọi người: “!!!”

Rốt cuộc là tại sao bọn họ lại hồ đồ cùng với Tô Mi?

Lúc này, Trang Nại Nại còn chưa biết âm mưu của Tô Mi. Cô đang ngồi đối diện với máy vi tính, trong đầu phác họa kiểu dáng trang phục mùa xuân.

***

Tầng cao nhất.

Tư Chính Đình đang bận rộn làm việc, bỗng điện thoại đặt trên bàn đúng giờ reo lên.

Anh cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ “dâu tây” liền cầm điện thoại lên gọi cho Trang Nại Nại. Nhưng lúc này Trang Nại Nại đang đi rót nước, mà điện thoại lại để trong túi áo khoác nên cô không nghe máy được.

Tư Chính Đình suy nghĩ một chút, gọi với ra ngoài: “Quý Thần!”

Quý Thần lập tức đẩy cửa phòng vào, đi đến trước mặt Tư Chính Đình: “Ông chủ có chuyện gì ạ?”

Tư Chính Đình ho khan một tiếng, “Nửa năm rồi cậu vẫn chưa được tăng lương hả?”

Quý Thần cúi đầu, từ khi bà chủ tới, anh ta phạm sai lầm liên tục, ông chủ không trừ lương là tốt lắm rồi, làm gì dám yêu cầu tăng lương?

Thấy anh ta không nói lời nào, Tư Chính Đình nói tiếp: “Tăng thêm năm trăm nghìn cho thu nhập năm.”

Quý Thần: “…”

Một cái bánh thơm phức từ trên trời rơi xuống đập trúng Quý Thần, khiến anh ta ngơ ra.

“Cậu xuống lầu nhắc bà chủ nhớ ăn dâu tây.”