Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 669: Đón năm mới! nại nại, anh yêu em! (8)

Tư Chính Đình không biết nên nói gì cho phải.

Anh nhìn Trang Nại Nại, thấy ánh mắt tinh ranh của cô bèn nhếch môi, kề sát tai cô nói, “Anh nói, em yêu anh.”

Trang Nại Nại lập tức bĩu môi, cô chỉ muốn nghe thêm chút lời ngon tiếng ngọt của Tư Chính Đình thôi mà, nhưng cái tên keo kiệt này lại không chịu thỏa mãn cô.

Từng giây từng phút trôi qua, tiếng pháo hoa bên ngoài cuối cùng cũng đã dứt, cả thế giới cứ như yên tĩnh lại chỉ trong nháy mắt.

Bọn họ ôm lấy nhau, tựa vào sofa bên cạnh cửa sổ, Trang Nại Nại lúc này mới giục Tư Chính Đình: “Mau xem xem quà em tặng cho anh là gì?”

Tư Chính Đình phì cười, nào có ai giục người khác mở quà như thế này chứ?

Nhưng anh vẫn mở hộp quà dài mảnh kia ra, bên trong là một bức tranh vẽ tay. Anh mở bức vẽ kia ra, mượn ánh trăng để thấy bên trên bức tranh là một đôi nam nữ hạnh phúc tựa vào nhau. Vì là tranh vẽ nên hình dáng đôi nam nữ rất rõ ràng, là hai người bọn họ.

“Tư Chính Đình, sau này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng vẫn là vợ chồng, phải tin tưởng lẫn nhau, không bao giờ được ngờ vực vô căn cứ nữa, được không? Dù có điều gì không rõ thì cũng phải hỏi đối phương cho rõ ràng, được không?”

Tư Chính Đình nghe vậy, trong lòng liền nhói đau. Vì nghi ngờ vô căn cứ, hiểu lầm nhau, cãi nhau lâu như vậy nên bọn họ đã suýt không thể ở bên nhau, sau này đương nhiên bọn họ sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.

Anh vươn tay ra ôm eo Trang Nại Nại, đặt tay mình lên bụng cô, “Ừm.”

Trang Nại Nại xòe tay ra với anh, “Chúng ta ngoéo tay, một trăm năm không được thất hứa! Ai thất hứa là con chó con!”

“Ừm.”

Hai bàn tay một lớn một nhỏ, ngoắc vào nhau như hai đứa trẻ.

Ngoắc tay xong, Trang Nại Nại lập tức tinh nghịch mở món quà mà Tư Chính Đình chuẩn bị cho cô ra, “Em xem thử xem đây là cái gì?”

Cô mở hộp quà ra, liền phát hiện… đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Chiếc nhẫn kim cương được thiết kế vô cùng tao nhã và đặc biệt. Viên kim cương cũng không quá lớn, vừa vặn để đeo mỗi ngày.

Mắt cô sáng ngời, nhìn trái nhìn phải thì cực kỳ thích. Cô lập tức cười tươi hơn, dương dương tự đắc khoe khoang với Tư Chính Đình: “Em chẳng tốn xu nào, chỉ vẽ một bức tranh đã đổi được một chiếc nhẫn kim cương. Cái Tết này đón quá đáng giá!”

Tư Chính Đình thấy cô lại dùng tiền tài để đong đếm giá trị món quà thì liền dúi trán cô một cái. Sau đó, anh cầm lấy nhẫn kim cương, đỡ cô ngồi xuống ghế sofa thật tử tế rồi mới quỳ một chân xuống đất.

Anh xưa nay không giỏi ăn nói, rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng tất cả cuối cùng lại chỉ hóa thành một câu: “Trang Nại Nại, em có đồng ý lấy anh không?”

Viền mắt Trang Nại Nại đỏ hoe, cô có cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ đẹp.

Lúc bọn họ kết hôn, chỉ có mình trợ lý Quý đến Cục dân chính để đăng ký, còn anh lại chẳng buồn ra mặt. Cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là một tờ giấy đơn giản, một quyển sổ hồng. Bọn họ không thông báo với mọi người, không cử hành hôn lễ, không có cái gì cả.

Nói cô sĩ diện cũng được, nói cô không biết tốt xấu cũng được, nhưng cô vẫn muốn mơ về một hôn lễ.

Có lẽ vì đã từng theo nghề thiết kế lễ cưới nên thay vì hôn lễ chỉ là một hình thức, không có cũng chẳng sao như những người khác, thì ngay từ lúc học đại học cô đã từng tưởng tượng rằng nếu cô phải kết hôn, nếu cô được kết hôn với Tư Chính Đình, cô sẽ đích thân chuẩn bị từng chi tiết trong hôn lễ đó.