Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 948: Nhà họ cố phá sản! chân tướng chuyện năm xưa! (5)

“Vì không thể sinh con nên lúc đó Trang Mỹ Đình đã chấp nhận đề nghị này. Sau khi vào viện sinh con, bà ta đã gọi điện khóc lóc cầu xin Trang Mỹ Đình đừng chia cắt mẹ con bọn họ. Trang Mỹ Đình không đành lòng nên đã đồng ý với bà ta rằng sẽ bế đứa con đến cho vợ chồng anh trai của bà ta, đây là lý do vì sao đoạn video ghi lại hình cảnh Trang Mỹ Đình bế đứa con đi.”

Mino giải thích sơ lược đến đây rồi liền nhìn Trang Nại Nại, “Được chưa?”

Được chưa?

Trang Nại Nại nhìn về phía Cố Đức Thọ, lúc này ông ta đã mở to mắt. Ngày ngày chìm trong men rượu nên ông ta đứng không vững lắm, nhưng vẫn nghe rõ những lời Mino vừa nói. Ông ta đứng trân trân nhìn Lý Ngọc Phượng.

Năm đó Lý Ngọc Phượng khóc lóc kêu la Trang Mỹ Đình đã bắt con của bọn họ đi, còn lấy cả video ghi hình của bệnh viện ra. Ông ta thấy nhân chứng vật chứng đều đủ nhưng vẫn trấn an Lý Ngọc Phượng để đi tìm Trang Mỹ Đình hỏi xem rốt cuộc bà đã bán đứa con đi đâu. Dù sao đó cũng là đứa con đầu lòng của ông ta, máu mủ ruột già nên ông ta rất lo cho nó.

Lúc ấy Trang Mỹ Đình đã trả lời thế nào?

Dù đã qua bao nhiêu năm nhưng ông ta vẫn nhớ rõ ràng rằng bà chỉ bình thản hỏi: “Anh không tin em như vậy sao?”

Chỉ một câu nhưng lại khiến ông ta không biết phải nói gì.

Là ông ta có lỗi với bà, uống say nên ngủ với Lý Ngọc Phượng. Lúc chuyện vỡ lở ra, ông ta cầu xin bà tha thứ, nhưng có lẽ lúc đó bà cũng đã chết tâm với ông ta rồi. Quả nhiên sau đó bà đã biến mất, không thấy bóng dáng đâu nữa. Ông ta tìm khắp cả Bắc Kinh nhưng vẫn không tìm được bà.

Lúc này, khi đã biết được sự thật, ông ta mới ý thức được rằng câu chất vấn của ông ta đã khiến bà tổn thương đến mức nào!

Chẳng trách bà lại quyết đoán đến mức không bao giờ trở về nữa.

Cố Đức Thọ đứng ngây người, sau đó lại nhìn chằm chằm về phía Lý Ngọc Phượng bằng ánh mắt phẫn uất và hận thù, “Bà… bà…”

Ông ta chỉ vào Lý Ngọc Phượng, nhìn vào đôi mắt ngang ngạnh của bà ta, nhưng lại không thốt lên được câu gì.

Rốt cuộc là rung động thuở thiếu thời hay tình cảm vợ chồng hơn hai mươi năm quan trọng hơn?

Lúc này, Cố Đức Thọ đã không còn lời nào để hình dung tâm trạng của mình nữa. Cảm giác hối hận, tức giận này khiến ông ta không dám đối mặt với chính mình.

Ông ta chán nản cúi đầu cười khổ.

Mino kể lại xong, bèn thừa dịp Trang Nại Nại không chú ý mà cướp cái thẻ trong tay cô. Nhưng Trang Nại Nại không có tâm trạng để giành giật với cô ta. Cô đi đến trước mặt Cố Đức Thọ, bình tĩnh nhìn ông ta, “Tôi nhớ ông đã từng nói mẹ tôi là người duy nhất mà ông yêu. Vậy ông nói cho tôi biết, mẹ tôi… rốt cuộc là ai?”

Trong lòng Trang Nại Nại rất khẩn trương, nhưng ánh mắt lại càng kiên định hơn: “Cố Đức Thọ, ông nói cho tôi biết, mẹ tôi và Tiêu Mộ Thanh có quan hệ gì?”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Hay phải hỏi, bà ấy có phải là Tiêu Mộ Thanh không?”

Cố Đức Thọ khiếp sợ ngẩng lên nhìn cô. Trông thấy ánh mắt kiên trì của Trang Nại Nại, đôi mắt đục ngầu của Cố Đức Thọ lộ ra vẻ chần chừ. Một lúc sau ông ta mới gật đầu, “Đúng, Trang Mỹ Đình chính là Tiêu Mộ Thanh.”