Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 952: Một xu tôi cũng không cho bà! (2)

Nhưng để cô phải một mình đối mặt với những chuyện đó, anh cảm thấy tim đau âm ỉ. Nếu có thể, anh chỉ ước giấu cô trong đôi cánh của anh, để cô vẫn được làm cô gái đơn thuần, dám yêu dám hận như trước.

Nhưng tại sao số phận của cô lại trập trùng như thế?

Tư Chính Đình thở dài thườn thượt, một lúc sau mới hỏi: “Mino đang ở đâu?”

“Người của chúng ta đã điều tra được rồi. Mino lấy trộm tiền, chạy đến nhà ga, mua vé tàu đến Hà Bắc, tính toán bỏ trốn.”

“Để lộ thông tin Mino không thể sinh con cho phía Tiêu Thái Bạch biết.”

“Vâng.”

Thấy Quý Thần đã rời đi, Tư Chính Đình lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Đã đến lúc để Tiêu lão biết rằng ông ấy có một đứa cháu gái còn sống. Sau khi Tiêu Mộ Thanh chết, Tiêu lão liền chìm đắm trong nỗi đau của bản thân, hoàn toàn bỏ mặc những chuyện khác. Doanh nghiệp nhà họ Tiêu đã sắp bị hai mẹ con Tiêu Thái Bạch chiếm đoạt hết rồi. Nếu không phải nhà họ Tiêu có quy định rằng người thừa kế phải có năng lực mới được thừa kế tài sản thì anh đã ra tay từ lâu rồi.

Trên lầu bỗng vọng xuống tiếng khóc của trẻ con. Tư Chính Đình nghe thấy âm thanh này thì vẻ mặt liền trở nên ấm áp. Anh đi lên lầu, hai con đã tỉnh giấc, đang huơ huơ tay, khóc đòi ăn.

Ánh mắt anh bỗng hiện vẻ buồn bã.

Con đã sắp được sáu tháng tuổi rồi... bao giờ cả nhà bọn họ mới được đoàn tụ?

***

Trang Nại Nại cẩn thận suy nghĩ xem bây giờ phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi đám người này? Không đến công ty chỉ là kế trước mắt, hoàn toàn không thể giải quyết vấn đề. Hơn nữa, lúc trước cô còn nghĩ mỗi tháng chỉ cho Cố Đức Thọ ba nghìn NDT tiền trợ cấp, nhưng Lý Ngọc Phượng đã làm ầm lên thế này, đến ba nghìn cô cũng không muốn cho nữa.

“Trình Tư Triết, tôi muốn bàn với anh một chuyện…”

Buổi sáng Trang Nại Nại không đến công ty, Lý Ngọc Phượng liền dẫn đám phóng viên kia ngồi chờ trước cổng, không chịu giải tán. Lý Ngọc Phượng đỏ hoe mắt, khóc lóc sắm vai kẻ yếu, “Tôi và ba nó đã quen sống đầy đủ, bây giờ nhà phá sản, chẳng có xu nào mà sống, thật sự chúng tôi không biết làm thế nào bây giờ! Cả hai chúng tôi đều không có năng lực để tự gánh vác cuộc sống, nên nó không thể bỏ mặc chúng tôi được!”

“Ba nó bị sốc nên ngày nào cũng mượn rượu mua say, tôi cũng không còn cách nào khác, ai bảo chúng tôi chỉ có đứa con gái này là có tiền chứ? Cũng đâu thể để chúng tôi chết đói đầu đường xó chợ được?”

“Nhất định là nó biết chúng tôi chờ ở đây nên không dám xuất hiện. Trái tim tôi băng giá quá! Con bé từ nhỏ đã bị trộm đi, nhưng đây cũng đâu phải sai lầm của người làm cha mẹ như chúng tôi! Chúng tôi cũng muốn đối xử tốt với nó mà… hu hu…”

“Tôi cũng không cần gì nhiều, chỉ cần cho chúng tôi ăn ở là được, chúng tôi sẽ không để nó phải gánh vác nhiều!”

Lý Ngọc Phượng kể lể vô cùng tủi hờn, đám phóng viên xung quanh cũng cầm camera quay video lại.

Có người căm phẫn nói, “Đứa con gái như vậy quả thật là mất nhân tính! Phụng dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của mỗi người!”

“Đúng đó, đúng đó!”

Mọi người xung quanh đều đồng tình.

Thấy đã chiếm được sự đồng tình của cánh phóng viên, Lý Ngọc Phượng liền cúi thấp đầu.

Lúc mọi người sắp mất kiên nhẫn thì cuối cùng Trang Nại Nại cũng xuất hiện ở trước cổng công ty vào 2h chiều.