Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 979: Lại vả mặt mino! (3)

Quản lý khách sạn thở phào, cung kính cúi chào bọn họ rồi mới lui ra ngoài.

Đợi quản lý đi rồi, Tiểu Kiều mới hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

Đường Hạ nhìn Trang Nại Nại, “Em có cách nào không?”

Trang Nại Nại cau mày. Từ lúc gặp chuyện không may đến bây giờ, trong đầu cô đã nảy ra vô số cách, nhưng đều bị cô loại trừ hết. Đường Hạ không thể mặc một bộ lễ phục qua loa để lên thảm đỏ, cô cũng không thể may được một bộ lễ phục chỉ trong một đêm.

Cuối cùng, Trang Nại Nại đành ngẩng lên nhìn Đường Hạ, “Em muốn thử xem.”

Đường Hạ đứng lên, “Vậy em cứ thử đi, nếu cần giúp gì thì gọi Tiểu Kiều, cô ấy quen với nơi này.”

Trang Nại Nại không ngờ Đường Hạ lại chấp nhận dễ dàng như thế, trong lòng lại càng cảm kích cô ấy, “Em cảm ơn chị!”

“Không cần cảm ơn.”

Đường Hạ đi rồi, Trang Nại Nại tập trung nhìn hai bộ lễ phục kia. Cô cầm kéo lên, sửa lại hai bộ lễ phục một chút. Hai bộ đồ này quả thật đã bị phá hỏng đến mức không thể mặc được nữa, nhưng nếu... ghép hai bộ lại thành một thì sao?

Cô để hai bộ lại cạnh nhau, sau đó mường tượng ra một bản thiết kế sơ bộ trong đầu...

***

Tư Chính Đình đến Mỹ sau Trang Nại Nại ba tiếng, lúc về đến khách sạn thì đã là đêm khuya rồi. Anh vừa làm thủ tục nhập cảnh xong thì người ở bên Đường Hạ đã đến, kể sơ qua lại chuyện hôm nay cho anh nghe. Sau khi người của Đường Hạ đi rồi, Tư Chính Đình ngồi xuống sofa, mắt đầy băng giá.

Nửa tiếng sau, quản lý khách sạn vốn đã chìm trong giấc ngủ lại bị tiếng gõ cửa đánh thức. Anh ta đi ra ngoài, nghe người bên ngoài báo cáo xong liền ngây người.

Ngày hôm nay làm sao thế?

Sao áo sơ mi của một vị khách quý vừa đến ở lại bị cắt nữa rồi?

Lúc anh ta hấp tấp chạy đến phòng Tư Chính Đình thì đã thấy chiếc áo sơ mi kia được đặt trên bàn trà, còn Tư Chính Đình thì đang lạnh lùng nhìn anh ta.

Quản lý khách sạn vội lau mồ hôi trên trán, cúi gằm mặt bước đến, “Ngài Tư, áo sơ mi này là của nhãn hiệu nào? Chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài!”

Tư Chính Đình dửng dưng rũ mắt xuống, Quý Thần ở bên cạnh liền nói: “Quần áo của ông chủ tôi đều được đặt may riêng.”

Quản lý thầm than một tiếng, áo sơ mi đặt riêng chỉ e giá trị cũng lên đến một trăm nghìn: “Chúng tôi sẽ bồi thường!”

Quý Thần thở dài, “Nhưng chiếc áo này là bà nội đã qua đời của ông chủ chúng tôi tự tay may cho ngài ấy. Anh xem, hoa văn trên áo được chính tay bà ấy thêu, nên nó cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm với ông chủ của chúng tôi.”

Quản lý: “...”

Anh ta lén lút nhìn, tuy hoa văn trên áo được thêu cực kỳ khéo léo... nhưng mấy người này đang khinh anh ta là người phương Tây nên không hiểu lĩnh vực thêu thùa của người Trung Quốc đấy à? Hoa văn trên áo này rõ ràng chỉ là kiểu bình thường!!!

Quản lý vội cúi đầu nói, “Vậy ngài nói xem, phải bồi thường thế nào đây ạ?”

Quý Thần nhìn Tư Chính Đình rồi cũng cúi đầu, “Chuyện này... chúng tôi cũng không biết.”

Không biết? Vậy tức là... không phải đòi tiền bồi thường?

Quản lý khách sạn bỗng hiểu ra, “Tôi sẽ báo chuyện này lại cho bà Tiêu.”

Lại là một người đến gây phiền phức cho nhà họ Tiêu!

Nhưng cái cách cắt áo sơ mi này... hình như là nhắm vào cô Tiêu?