Hẹn Hò Với Thần Tượng

Bí Mật Của Cô Rồi Tôi Cũng Sẽ Khám Phá Sớm Thôi.

Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.Tống lão gia tức giận,nói nhỏ vào tai tên thuộc hạ điều gì đó. Rồi bắt đầu giải tán mọi người.

-Vết thương này xem ra sẽ để lại sẹo rất lớn.Không biết hung thủ là ai mà lại muốn hại Vương Nhi nhà này.-Mẹ anh chau mày

-Cháu xin lỗi vì đã phá hỏng buổi tiệc. -tôi tỏ vẽ mặt hối lỗi .

-Tại sao cháu phải xin lỗi, không có cháu thì Vương Nhi gặp chuyện lớn rồi.

Bỗng người phụ nữ đang giúp tôi băng bó thay đổi sắc mặt.

-Vết sẹo ngay cổ chân của cháu...-Người phụ nữ ngước mặt lên.

-Sao ạ?

-Tại sao cháu có vết sẹo này?

-À,vết sẹo có từ khi cháu còn nhỏ. Cháu cũng không nhớ rỏ,hình như cháu đã ngã vào vật gì đó.

-Vậy, vậy à?

-Có gì không ạ?

-À,không.Chỉ là cô hơi thắc mắc thôi.

-Dạ vâng.

-Sau này cháu cứ gọi cô là dì Chi.Mà...Cháu tên gì?

-Cháu tên là Lạc... À,Nguyệt Nguyệt.Cháu tên Nguyệt Nguyệt ạ.

Người phụ nữ mỉm cười rồi băng bó cẩn thận lại cho tôi.

-Xong rồi.-Người phụ nữ đứng lên.

Vương Vương cũng dìu tôi đứng lên.

-Nguyệt Nguyệt! Cháu là ân nhân của Tống gia này. Hôm nay con hãy ở lại đây, cô sẽ nhờ người giúp việc chăm sóc con.Còn Bây giờ Vương Nhi sẽ đưa con lên phòng.-Mẹ anh nói.

-Không,không đâu ạ. Cháu không sao,... -Tôi quơ tay từ chối.

Tôi chưa kịp nói thì Vương Vương đã nhấc bỗng tôi lên.

-Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ đưa cô ấy lên phòng một cách an toàn.

-Thả tôi xuống, thả tôi xuống... Tôi có thể tự đi được. -Tôi vùng vẫy.

-Cô có im lặng không? -Anh chau mày.

Tôi dừng lại.

"-Đúng là cộc cằng khó ưa,có cần phải lớn tiếng như vậy không? Đáng ghét"-Tôi lãm nhãm.

-Cô nói gì đấy?

Tôi xoay mặt đi.

Anh bế tôi vào phòng ,đặt tôi xuống giường.

-Tôi có chuyện muốn hỏi cô.

-Anh nói đi.

-Tại sao cô lại biết rõ những chuyện liên quan tới tôi nhiều như vậy. Cả chuyện tôi không ăn được cà rốt và ớt chuông nữa?

-Anh bị ngốc à?Anh có biết suy nghĩ có Logic là gì không?

-Cô nói gì?

-Tôi dựa trên những gì truyền thông đưa ra,nhưng không hẳn là dựa vào truyền thông mà còn dựa trên những tin đồn liên quan đến anh nữa, sau đó rút ra kết luận một cách Logic nhất có thể.Vả lại tôi có 1 cô bạn ,cô ấy là Fan của anh,nó nói cho tôi biết về tính cách và thói quen anh thường đăng trên Fandom riêng.

-Cô cũng tìm hiểu về tôi à?-Anh nhướn mày mỉm cười.

-Anh đừng có mà mơ.Anh mau đi ra ngoài đi,tôi muốn nghĩ ngơi.-Tôi nằm xuống.

Anh bước ra,tôi bật dậy vuốt ngực thở phào.

-May thật.

Rắt.~

Tiếng cửa mở ra.Mẹ Vương Vương bước vào.

-Ơ,là cô ạ?

-Con cứ gọi Dì An Nhiên là được rồi.

-Dạ vâng.

-Chân cháu còn đau không?

-Cháu đã đở nhiều rồi ạ.Nhưng cháu quên cảm ơn dì Chi ...

-Không sao đâu,lần sau gặp cảm ơn cô ấy sau cũng được.Mà,...cháu bao nhiêu tuổi rồi?

-Vâng,cháu 19t ạ.

-Vậy cháu nhỏ hơn Vương Nhi 1 tuổi à?

Gật Gật~

-Thật ra Vương Nhi ít khi tiếp xúc với nữ giới.Nhưng lúc đó thấy nó bế con lên thay vì bất ngờ bác lại cảm thấy mừng thầm vì Vương Nhi không bị...hahaha.

-Không đâu ạ,anh ấy...-Tôi cố nén cơn buồn cười xuống.Không ngờ mẹ anh ấy lại nghĩ con mình mang 2 giới tính như thế.

-Con có biết vì sao Vương Nhi không quan tâm đến nữ giới không?

-Vì Sao ạ?

-Vì lúc bé nó thích con gái của Dì Chi.Nó đã mặt dày đem hoa sang tặng cô bé và còn hứa sẽ lấy cô bé đó làm vợ,có 1 điều khá thú vị là khi còn nhỏ bố của Vương Nhi cũng đã từng đem hoa sang tặng cho dì ...hahaha nhắc đến lại buồn cười.Vì vậy dì Chi và dì đã hứa hôn 2 đứa với nhau, khi đó Vương Nhi chỉ mới 4 tuổi. Nhưng không may, sau khi đến Trùng Khánh cô bé ấy đã không quay trở về nữa.

-Sao vậy ạ?

-Dì không biết lí do vì sao nhưng Dì Chi đã rất đau đớn khi mất đứa con duy nhất của mình.Còn riêng Vương Nhi,nó đã ngồi một mình nhìn quyển tập vẽ mà cô bé và nó hay vẽ cùng nhau. Dì không hiểu tại sao khi chỉ mới chừng ấy tuổi thôi mà nó lại thích cô bé ấy nhiều như thế.

-Vâng...Cô bé đó tên là gì ạ?

-Trần Nhiệt Y thì phải...dì cũng không rõ.

-Vâng,nhưng...Con có thể hỏi dì chuyện này được không?

-Con cứ hỏi.

-Tại sao,...anh ấy lại trở thành 1 ido trong khi Tống gia sở hửu 1 tập đoàn lớn như thế ạ?

-Nó không nói với dì,nhưng dì biết rằng nó có 1 lí do nào đó.

-Vâng ạ.

-À,quên mất.Con học đại học Y Khoa Thái Hà ,khoa nội phải không?

-Vâng ạ.

-Sau khi lành hẳn vết thương con hãy đi đến bệnh viện Thiên Y làm việc.

-Thiên,...Thiên Y sao ạ?Đó là bệnh viện rất nổi tiếng, cháu còn đang học đại học làm sao có thể vào đó được.

-Đó là bệnh viện của dì, con cứ yên tâm vào học tập cùng các bác sĩ.Coi như lần này dì cảm ơn con vì đã cứu Vươnh Nhi.Cứ vậy đi,dì có việc nên dì đi trước đây.Tạm biệt con.-Dì ấy bước ra khỏi phòng.

-Nhưng mà...

Rầm.~ tiếng cửa phòng đóng lại.Tôi chưa kịp thốt nên lời, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì được vào 1 bệnh viện lớn như Thiên Y để học hỏi.

Tôi nằm xuống ngủ đến tối lúc nào không hay.

Mở mắt ra tôi thấy anh ngồi dưới giường chống cằm nhìn tôi.

-Aaaaaaa,anh làm gì trong phòng tôi vậy?Biến tháiiiiiii- tôi thét lên đập gối vào người anh.

-Ây,sao lúc nào cô cũng không yên lặng được vậy hả?-Anh bịch miệng tôi lại.

-Um,,@&$$^$$&.

-Cô nói gì thế?

-a,ơ#&^$^$^#@.

-Ơ,xin...xin lỗi.-Anh buông tôi ra.

-Anh muốn giết người diệt khẩu à?-Tôi lườm.

-Tất cả điều tại cô.-Anh tiến lại chiếc Piano đặt giữa phòng.

-Đúng là ít kỷ,lúc nào cũng tại tôi,tại tôi.-Tôi cằn nhằn.

-Cô có muốn tôi hát cho cô nghe một bài không?

-Được,tất nhiên là...à mà không.Chỉ là anh tự nguyện nên tôi mới đồng ý đấy nhé.

Tiếng đàn vang lên.Từng nốt nhạc như ẩn chứa một điều gì đó huyền bí.Tiếng hát của anh cũng bắt đầu cất lên ,giọng ca trầm ấm làm người nghe chỉ muốn nhắm mắt lại và cảm nhận.

"1 con thỏ trắng,1 con bướm vàng.

Ai bắt thỏ rồi.

Bướm tìm khắp nơi.

1 con chim trắng,cánh xanh,cánh vàng.

Trông lạ thật,thêm vào mắt xanh.

Rồi một cô bé bước đến nhẹ nhàng

Vẽ thật nhiều hoa thêm vào bức tranh.

Cánh hoa,cánh hoa lung linh nụ cười ấy

Cánh hoa,cánh hoa sáng bừng lên ..."

-Mặt trời...-Tôi bất chợt hát theo.

-Sao anh lại dừng lại?Nhưng lời bài hát này lạ thật, tôi chưa từng thấy anh hát bài này trên sân khấu bao giờ.

-Đó là bài hát tôi viết và hát cho Nhiệt Y nghe 16 năm trước.

-Ra vậy.Anh đúng là giỏi thật,mới tí tuổi mà đã tự viết nhạc được rồi-tôi gật đầu.

-Sao cô lại biết nó?

-Tôi không biết nó chỉ là vô tình hát theo thôi.

-Vậy sao?-Anh đứng lên,xoay người lại.

-Tôi cảm thấy Cô càng lúc càng trở nên thú vị hơn rồi đấy.

-Sao?

-Tôi không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng Bí mật của cô rồi tôi cũng sẽ khám phá sớm thôi.-Anh nhếc môi.

Hết chap.