[Hi Trừng] Hi Ngâm Vị Vãn

Chương 30: Chương 30

30

Địa điểm phong ấn chọn ở Di Lăng Loạn Táng Cương, địa phương đó âm khí nặng nhất, là địa điểm mai táng yêu vật tốt nhất.

Lam Hi Thần cũng thông tri cho Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cùng tiến vào, Giang Trừng đối với chuyện này rất không vừa lòng, Lam Hi Thần nói với hắn: "Ngươi bày trận phong ấn cần phải có người giúp ngươi hộ trận."

Giang Trừng buột miệng nói: "Không phải có ngươi sao?"

Lam Hi Thần khẽ cười, trước khi Giang Trừng nhíu mày lập tức nói: "Có thêm mấy người, phòng ngừa vạn nhất, ta không hi vọng ngươi phải chịu bất cứ tổn thương nào."

Giang Trừng ho nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn Đại Ngư Tiểu Ngư đi theo phía sau một cái, hai đứa nhỏ muốn cười mà không dám cười, nghẹn thành một biểu tình kỳ quái.

Mọi người lập tức ngự kiếm xuất phát, ở dưới chân núi Loạn Táng Cương gặp được hai người Vong Tiện.

Nguỵ Vô tiện quen cửa quen đường tìm được một nơi cực âm, Lam Hi Thần đem ma lô đỉnh đặt vào chính giữa, Giang Trừng đứng vào đối diện, ba người còn lại chia ra thủ tại ba phương vị xung quanh hắn.

Tất cả tiến hành khá là thuận lợi, Giang Trừng đối với thuật pháp phong ấn đã thuộc nằm lòng, lấy máu vẽ phù, truyền linh lực vào, phong vào ma lô đỉnh.

Vào lúc đang tiến hành đột nhiên từ trong ma lô đỉnh tràn ra một đám sương đen, lá phù tung bay gần như phong không được, Giang Trừng cật lực đứng vững, mất một lúc mới rốt cuộc an ổn trở lại.

Giang Trừng đợi đến lúc nó không còn giãy dụa, cảm nhận được thứ trong lô đỉnh dần bình tĩnh, mới gấp gáp thở mấy hơi buông xuống, quay về phía Lam Hi Thần gật gật đầu.

Lam Hi Thần vẫn luôn thủ phía sau hắn, chú ý trạng thái của hắn, lúc này biểu tình lại có chút ngây ra, hai mắt vô thần khép lại một nửa, đột nhiên hai chân mềm nhũn nửa quỳ trên đất.

Giang Trừng cả kinh vội chạy đến bên người y, "Ngươi làm sao vậy?"

Lam Hi Thần cúi đầu, bàn tay chống trên đầu gối không ngừng run rẩy, đột nhiên ngẩng phắt dậy, hiện ra một đôi mắt đỏ rực, khoé miệng nhếch lên một độ cong yêu dị, không đợi Giang Trừng phản ứng lại, ngón tay dưới ống tay áo trắng như tuyết kịch liệt chụp về phía cổ họng hắn.

Ở trong nháy mắt này, Giang Trừng rõ ràng có thể biết người trước mắt đã không còn là người mà hắn quen thuộc nữa, nếu như đổi thành bất cứ người nào khác, hắn nhất định có thể phản ứng lại, nhưng người này là Lam Hi Thần, cho dù bàn tay này đang mang theo nguy hiểm tiếp cận hắn, hắn vẫn cảm thấy nó sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến mình.

"Giang Trừng! Mau tránh ra!" Nguỵ Vô Tiện một phát kéo hắn đến một khoảng cách an toàn, mũi kiếm của Lam Vong Cơ kéo tới ép Lam Hi Thần lùi ra vài bước, sau đó ngừng lại giương kiếm đề phòng.

Lam Hi Thần phủi phủi bụi trên người, một vẻ thong dong đứng dậy, dùng tay áo che miệng sắc lạnh cười hai tiếng, một đôi mắt đỏ rực híp lại thành một độ cong hẹp dài, nhướn mày nói: "Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút, hậu nhân Ngu thị sẽ có thể chết trong tay ta rồi."

Nội tâm Giang Trừng đại loạn, rơi vào cực độ chấn kinh, cứng ngắc hỏi: "Sao lại...Sao lại thế này...Ngươi...Ngươi rốt cuộc là ai!"

Ta? Ta chính là Thiên Ngu, yêu tộc thượng cổ, đáng tiếc khi đó không cẩn thận bị phong vào đỉnh, có điều đa tạ ngươi, nhờ có thuật phong ấn của ngươi, không chỉ vô dụng còn phá đi đạo phong ấn cuối cùng, ta mới có thể đoạt được thân thể này, y gọi là cái gì? Gọi...Lam Hi Thần đúng không?"

Từ cùng một khuôn mặt thể hiện ra biểu tình hoàn toàn khác, thậm chí hoài nghi mà gọi tên chính mình, vô cùng buồn cười hoang đường, lại vô cùng kinh hoàng đáng sợ.

Từ trong cổ họng Giang Trừng nghẹn ra một chữ: "Lam..."

Thiên Ngu cười đắc ý: "A ngươi hỏi Lam Hi Thần? Y đương nhiên không còn a! Y vĩnh viễn sẽ không trở về nữa!"

Lam Vong Cơ lập tức ra tay mũi kiếm sắc bén hướng về hắn đánh tới, hai người tiếp qua mấy chiêu.

Giang Trừng toàn thân như rơi vào hầm băng, Lam Hi Thần đã không còn nữa, mấy chữ này không ngừng đảo loạn trong đầu hắn, một luồng lạnh lẽo đáng sợ quen thuộc lại dâng lên, dày đặc đan xen lan khắp người hắn, là nỗi đau găm vào xương máu.

Nếu như Lam Hi Thần không còn nữa, nếu trên thế gian này không có Lam Hi Thần.

Nếu như, hắn thời niên thiếu cầu học không có Lam Hi Thần, lúc gia tộc bị diệt không có Lam Hi Thần, trong mười mấy năm cô tịch dài đằng đẵng không có Lam Hi Thần.

Vậy Giang Trừng hắn sẽ như thế nào? Vẫn sẽ trở thành Giang Trừng như bây giờ sao?

"Giang Trừng!" Nguỵ Vô Tiện lay bả vai hắn, "Tỉnh táo một chút, bây giờ không phải lúc dao động, đừng tin hắn, Lam đại ca sao có thể chứ như vậy bị đoạt xá được chứ!"

Giang Trừng mím chặt môi, gần như muốn bật máu, giận dữ trừng mắt nhìn bóng hình trắng thuần bị ác linh chiếm giữ, sợ hãi đột nhiên chuyển thành lửa giận ngút trời.

"Sao dám...Ngươi sao dám!"

Giang Trừng rút Tam Độc lấy tư thế như sét đánh xông về phía Thiên Ngu, hai người hợp công, Thiên Ngư chống đỡ không được chỉ có thể phòng thủ, một bên vẫn nói: "Ta tại sao không dám? Y là gì của ngươi? Ngươi cũng không để ý tới y!"

Loại đánh không lại liền hồ ngôn loạn ngữ quấy nhiễu lòng người này có chút quen thuộc, Giang Trừng hừ nói: "Đê tiện vô sỉ, ngươi cũng xem như đại yêu nghìn năm, lại làm loại đê hèn mờ ám này!"

"Đây sao có thể gọi đê hèn chứ, ta sinh ra như vậy, phát huy sở trường cầu tới cảnh giới càng cao hơn không phải bản năng của mỗi tộc loại sao, nhân loại các ngươi không phải cũng như vậy?"

"Ngươi tự tu hành của ngươi, nhưng vọng tưởng vượt qua giới hạn thì phải bị tru diệt!"

"Tru diệt?" Thiên Ngu cười to, lấy một loại khẩu khí ám muội nói: "Ngươi nỡ sao?"

Mũi kiếm Giang Trừng hơi ngừng lại, Thiên Ngu nói: "Ngươi biết y làm sao sẽ bị ta đoạt xá sao? Là bởi vì ngươi a! Ta chính là tình niệm biến thành, thích ăn tình dục trên nhân gian, từ ngày đầu tiên Lam Hi Thần nhặt được ta, ta liền ẩn tại một góc trong tim y, chớp mắt mười mấy năm.

Trong thời gian đó tất cả suy nghĩ tất cả nhớ mong của y đối với ngươi ta đều nhìn trong mắt, nhưng ngươi thì sao? Hoàn toàn không để ý đến y!"

Lam Vong Cơ nghe đến đây hơi nhíu mày liếc mắt nhìn Giang Trừng một cái, trong một ánh mắt này không thể không ngầm mang theo trách móc.

Con ngươi Giang Trừng không ngừng dãn to, không thể tin tưởng lồng ngực không ngừng chập trùng, sắc mặt thay đổi mấy lần, Thiên Ngu than thở: "Haiz, đáng thương a, càng là cầu mà không được lại càng muốn cầu, chính phần tình cảm này của y đối với ngươi nuôi dưỡng ta dần dần hồi phục sức mạnh, tất cả đều bắt đầu vì ngươi, ngươi lại muốn giết y sao? Giết một người đối với ngươi tình thâm ý trọng?"

Giang Trừng lúc này một khuôn mặt lạnh đến cực điểm, như che kín một tầng sương lạnh, nhìn không ra đau thương, chỉ nắm thật chặt Tam Độc, ánh kiếm đại thịnh, mở miệng lại là bình tĩnh mà lạnh lẽo: "Y có tâm tư gì còn chưa đến lượt ngươi lắm miệng liên thiên, ta chỉ cần y chính miệng nói với ta! Nghiệt súc, đem y, trả cho ta!"

"Vậy còn cần ngươi phải có bản lĩnh đó."

Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ hợp lực từng bước ép sát nhưng rốt cuộc vẫn cố kị thân thể Lam Hi Thần cũng không thể ra tay tàn nhẫn, Thiên Ngu thấy tình thế bất lợi muốn trước tiên đào tẩu, vừa mới nhảy lên liền nghe thấy một trận tiếng sáo truyền đến, trong vô hình có một cỗ sức mạnh trầm trọng ép hắn không cách nào cử động, Lam Vong Cơ lập tức vung ra hai đạo Phù Linh Toả đem hắn trói lại.

Thiên Ngu bị ép tới quỳ một chân trên đất, đổ mồ hôi lạnh, "A, âm linh sao, không phải nói là danh môn chính đạo sao, làm sao cũng dùng chút tà môn ngoại đạo?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Dễ bàn dễ bàn, tại hạ được xưng đại ma đầu Di Lăng lão tổ, ngươi không biết sao?"

"Nguỵ Anh." Lam Vong Cơ gọi một tiếng, không quá thích hắn như vậy gọi bản thân.

Nguỵ Vô Tiện đối y cười cười, lại bổ sung hai câu, "Có điều hiện tại đang được Hàm Quang Quân quản giáo, mỗi ngày chịu giáo huấn đây!"

Lông mày Giang Trừng giật giật, tức giận thu hồi Tam Độc, Tử Điện hoá hình thành roi dài.

"Đúng thế Giang Trừng, nhanh quất hắn một roi!"

Thiên Ngu ngược lại cười nói: "Ngươi cho rằng Tử Điện vẫn có tác dụng với ta sao? Chú thuật phong ấn của ngươi đều thất bại không phải sao?"

Giang Trừng dừng lại, một mặt âm trầm hỏi: "Tại sao?"

Thiên Ngu một mặt chế nhạo, "Giang Tông chủ, ngươi cũng ngây thơ như vậy sao? Ta sao lại nói cho ngươi biện pháp để ngươi đến đối phó ta?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi không nói ta cũng biết." Hắn vỗ vỗ vai Giang Trừng, "Trước khi đến đây, Lam đại ca đã báo cho Lam Trạm và ta, Lam Trạm, đem thứ đó lấy ra đi."

Lam Vong Cơ lấy ra hai cây đinh đồng màu vàng kim, Nguỵ Vô Tiện nhận lấy quay qua đối Thiên Ngu nói: "Ngươi có tuổi rồi có lẽ không biết, long trọng giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Phệ Hồn Đinh, chỉ cần ghim vào thân thể mặc cho ngươi là yêu ma quỷ quái gì đều sẽ bị phá hỏng linh thể cho đến khi sạch sẽ."

Sắc mặt Thiên Ngu rốt cuộc thay đổi, nhưng vẫn nói: "Lợi hại như vậy, làm sao, lẽ nào muốn hồn phách Lam Hi Thần đồng thời bị diệt sao!"

"Yên tâm yên tâm, cây đinh này chỉ dùng để làm yếu đi linh thể ngươi, lại kết hợp với Tử Điện của Giang Trừng, sẽ tương đối dễ dàng kéo ngươi ra."

Giang Trừng ở sau lưng cắn răng nói: "Nguỵ Vô Tiện! Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Nguỵ Vô Tiện quay người đối mặt với hắn nói: "Giang Trừng, trước khi tới đây Lam đại ca truyền tin cho chúng ta, nói những điều trong sách do tổ tiên Ngu thị để lại, muốn gia cố phong ấn loại đại yêu như Thiên Ngu cần có huyết mạch của tộc nhân Ngu thị sử dụng linh lực Ngu thị thực hiện thuật pháp.

Ngươi tất nhiên là hậu nhân Ngu thị, thuật pháp cũng có ghi chép rõ ràng, nhưng Lam đại ca cân nhắc đến một phương diện khác, linh lực."

"Linh lực?" Giang Trừng khẽ niệm hai lần đột nhiên như bị sét đánh, lại là như vậy sao? Hắn nhấc tay ấn vùng đan điền của mình, đúng vậy, hắn sớm đã không còn linh lực của chính mình rồi.

Nguỵ Vô Tiện siết vai hắn an ủi nói: "Xin lỗi."

Hai chữ này nặng tựa ngàn cân đánh vỡ khoảng trống trong tâm trí Giang Trừng, những chuyện cũ không nguyện lại nhớ lại lần nữa đẫm máu ở trong lòng hắn trôi qua một lần lại một lần, khiến người toàn thân phát lạnh, chỉ trong giây lát này, đã bách chuyển thiên hồi.

Hắn nỗ lực cử động tứ chi của mình, chầm chậm gạt tay Nguỵ Vô Tiện, nói: "Không cần, nói chút gì hữu dụng đi."

Không có bất kỳ ai có lỗi, như bây giờ đã là tốt nhất.

Bọn họ đều đã trải qua cảm giác bị đánh vào địa ngục, đã nếm đủ sinh ly tử biệt trên thế gian, hiểu rõ nỗi thống khổ khi mất đi tất cả niềm tin chờ đợi, vì lẽ đó đặc biệt quý trọng chút ấm áp đến từ người khác.

Nguỵ Vô Tiện yên lòng, nói: "Lam đại ca sợ điểm đó sẽ ảnh hưởng phong ấn, phòng ngừa vạn nhất để chúng ta từ Cô Tô lấy đinh đến."

"Y cân nhắc hết tất cả, e sợ cũng nghĩ đến khả năng bản thân có thể bị đoạt xá, mới gọi các ngươi đến hiệp trợ, những chuyện này hắn lại cũng đều không nói cho ta."

Nguỵ Vô Tiện nhìn hắn quả nhiên nổi giận vội vàng giải thích: "Lam đại ca nói rồi, y đối với những chuyện này cũng không nắm chắc, nếu như thật sự thành công không phải khi không khiến ngươi lo lắng sao, y không muốn ảnh hưởng đến ngươi.

Ai biết được việc này sẽ phát triển theo hướng xấu nhất y đã nghĩ tới chứ, Lam đại ca để ngươi tin tưởng y, tin tưởng y nhất định sẽ trở về."

Giang Trừng trầm mặc một lát nói: "Vậy y nghĩ ra biện pháp ngu ngốc gì rồi, đem Phệ Hồn Đinh đánh vào thân thể chính y?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Yên tâm, chúng ta sao có thể để Lam đại ca mạo hiểm, ta đã cải tạo qua tuy rằng sẽ chịu chút khổ sở nhưng không có nguy hại."

Giang Trừng nhìn mặt "Lam Hi Thần", khuôn mặt này lúc này bộc lộ tà mị thật sự là vô cùng không tương xứng, hắn hừ lạnh nói: "Bằng ngươi cũng xứng?"

Thiên Ngu giờ khắc này hoàn toàn không nói ra lời, chỉ dùng một loại ánh mắt cổ quái nhấp nháy nhìn chằm chằm hắn, như cười như không, không hề kinh hoảng nhìn Giang Trừng tự tay đem Phệ Hồn Đinh đánh vào hai vai "Lam Hi Thần", sau đó Tử Điện thật chặt siết lấy thân thể hắn, nỗi đau xé lòng cứa tâm lan khắp toàn thân..