Nhìn vào mắt hai vị phụ huynh, Cố Minh Diệp nói: “Con xin lỗi…”
Hạ Minh Nguyệt cười khúc khích, nắm lấy tay bà Miêu, giải thích hành vi của Cố Minh Diệp cho hai người.
Bà Miêu lo lắng, “Thật sự không bị ấm đầu à?” Người bình thường sao có thể nghĩ như vậy được?
Cố Minh Diệp ngồi đối mặt với bố Hạ, hận không thể tìm khe đất chui xuống. Huhuhu, muốn khóc quá.
Bố Hạ không bận tâm mấy. Một người đàn ông giàu trí tưởng bở mới phù hợp với cô con gái kỳ quặc của ông.
Cố Minh Diệp định rút tấm séc về, bố Hạ lại cầm lấy, “Con khách khí quá.”
Bốn người yên bình ăn xong bữa cơm. Mắt thấy hai người sắp phải đi rồi mà bố mẹ Hạ vẫn chẳng nhắc gì đến chuyện cưới xin, Cố Minh Diệp rất căng thẳng.
Đây có phải ‘từ chối nhẹ nhàng thôi’ không? Giả vờ vui vẻ đuổi anh đi rồi sau đó nghiêm khắc phản đối hai người họ ở bên nhau?
Bố Hạ tủm tỉm nhìn anh.
Mẹ Hạ tủm tỉm nhìn anh.
Hạ Minh Nguyệt tủm tỉm nhìn anh.
Cố Minh Diệp như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Minh Diệp có ăn táo không?” Mẹ Hạ càng nhìn càng thấy anh đẹp, ánh mắt thương yêu càng thêm trìu mến, “Dì gọt cho con nhé?”
Sinh được đứa con đẹp như vậy đúng là mát lòng mát dạ.
“Để con tự gọt ạ.” Cố Minh Diệp cầm lấy quả táo ___ ừm, hạng mục khảo sát đầu tiên đến rồi.
Anh nhíu chặt mày, mặt nghiêm túc, tay trái cầm quả táo, tay phải cầm con dao, xoẹt ___ cắt mất một miếng, xoẹt ___ trượt tay cắt mất nửa quả.
Bà Miêu cầm lấy quả táo, mỉm cười, “Thôi để dì gọt.”
Xoẹt ___ cắt mất một miếng, xoẹt ___ trượt tay cắt mất nửa quả.
Cố Minh Diệp: “…”
Bà Miêu: “…”
Hạ Minh Nguyệt không nhìn nổi, “Bình thường mẹ ăn táo có gọt vỏ đâu?”
Bà Miêu ngượng ngùng: “Nhưng đây là táo mời khách mà?”
Khách?! Trái tim Cố Minh Diệp đông cứng lại. Không, không, không, không làm khách đâu, anh cầm lấy quả táo bị cắt nham nhở, vẻ mặt bình tĩnh, “Bình thường con ăn táo cũng không gọt vỏ ạ.”
Anh cắn một miếng thật to, “Táo ngọt lắm ạ.”
Bà Miêu híp mắt cười, cũng cầm một miếng lên, vui vẻ nói: “Đúng là không phải người một nhà thì không thể vào chung một cửa.”
Cố Minh Diệp thở phào – nguy hiểm quá, bài khảo sát của mẹ vợ thật độc đáo.
Bố Hạ cẩn thận lấy ra một chiếc hộp từ sâu trong bàn trà, nhìn anh đầy mong đợi, muốn nói lại thôi.
Cố Minh Diệp ngồi thẳng lưng, bài khảo sát của bố vợ đến rồi! Rủ chơi cờ à? Cờ vua? Cờ tướng? Hay là cờ vây? Nhưng anh chỉ biết một chút cờ vây thôi!
Bố Hạ nhìn anh, rồi lại nhìn bà Miêu, cười nịnh nọt, “Vợ…”
Bà Miêu gật đầu, thầm nghĩ hôm nay là ngày đặc biệt, bà phải giữ thể diện cho chồng mình, “Chúng ta chơi cái này đi.”
Bố Hạ bừng bừng phấn chấn: “Ô xờ kê, vào đội nào!” Ông ngồi cạnh vợ mình, ưỡn ngực tự hào: “Vợ chồng bố một đội, hai đứa một đội. Anh đưa vợ đi mua nhà lầu xe hơi nhé!”
? ? ? Sao anh lại có cảm giác…
Bố Hạ hào hứng mở hộp ra, “Fight, Monopoly!” (*)
(*) Monopoly: cờ tỷ phú, là một loại trò chơi cờ do Parker Bros., một nhãn hiệu của Hasbro, sản xuất. Người chơi đấu với nhau để giành tài sản thông qua những hoạt động kinh tế được cách điệu trong đó có mua bán, cho thuê và giao dịch tài sản bằng cách sử dụng tiền, trong khi những người chơi lần lượt di chuyển xung quanh bàn cờ theo mỗi lần thảy xí ngầu. Trò chơi cờ này được đặt tên theo khái niệm độc quyền (tiếng Anh: Monopoly) của kinh tế, đó là sự chiếm hữu thị trường của một nhà cung cấp đơn lẻ.
What?
Hạ Minh Nguyệt nhìn Cố Minh Diệp đang ngẩn người, trong lòng có chút bất an, hình như sự cố trước khi vào cửa đã đả kích anh quá lớn… Sợ là ngu mất rồi.
“Anh từng chơi cờ tỷ phú chưa? Bố em rất thích chơi cái này… Quy tắc là–“
Cố Minh Diệp bình tĩnh nhìn cô.
Hạ Minh Nguyệt an ủi anh: “Không sao, em biết chơi mà, rất đơn giản.”
“Anh biết.” Cố Minh Diệp lặng lẽ nắm lấy tay cô, tim đập cực nhanh, “Anh cũng sẽ đưa em đi biệt thự, phi cơ.”
Vì thế, hai người đàn ông càng chơi càng hăng.
“Úm ba la xì bùa, số 4!”
“Pika pikachu ____ số 2!”
“Thần linh ban phước!”
“Tôi không muốn ban phước, tôi muốn cơ hội!”
…………
Trời đất âm u, nhật nguyệt vô quang.
Hạ Minh Nguyệt và bà Miêu mỗi người cầm một xấp tiền dày cộp trên tay, thương hại nhìn nhau ____
“Mẹ, sao mẹ có thế sống với một người đàn ông ấu trĩ như thế ngần ấy năm.”
“Con sắp trải nghiệm rồi đấy.”
…
“Vợ, nhà lầu cho em!”
“Vợ, anh lại kiếm được tiền nè!”
“Vợ, chiếc máy bay thứ hai rồi đấy!”
Cố Minh Diệp im lặng nhìn Hạ Minh Nguyệt. Hạ Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Anh cũng muốn gọi vợ, ahuhu.
“Baby, biệt thự của em đây!”
“Baby, tiền thuê nhà!”
“Baby, tặng em tàu ngầm nhé!”
Hai người đàn ông nhìn nhau. Khá lắm. Tiếp đó lại là một vòng chém giết trời đất âm u, nhật nguyệt vô quang.
Cuối cùng, hai người phụ nữ ngáp ngắn ngáp dài, bà Miêu ném thẻ xuống: “Đi ngủ!”
Hạ Minh Nguyệt dựa vào người Cố Minh Diệp: “Em cũng buồn ngủ.”
Hai người đàn ông tiếc nuối nhìn nhau ___ haizz, khó phân thắng bại.
Bố Hạ chậm chạp thu dọn bàn cơ, trìu mến vuốt ve lãnh thổ của mình, “Ngày mai…”
“Tối mai.”
“Okeee.”
Hai người đàn ông đã mỹ mãn. Bố Hạ nắm tay Cố Minh Diệp, cười như Phật Di Lặc, “Tiểu Cố, khi nào rảnh thì đến chơi nhé! World tour, Europe tour, China tour… Chú có đủ hết, chỉ tiếc là không sưu tập được bản đặc biệt của China tour.”
“Con có.” Cố Minh Diệp mím môi, “Hai bộ.”
Mắt bố Hạ “tạch” một cái, như bật công tác đèn pha.
“Ngày mai con sẽ mang cho chú.”
Bố Hạ vui đến mức muốn nắm tay anh xoay một vòng.
Buổi tối, bố Hạ và mẹ Hạ cùng nhau nói chuyện, bố Hạ nói: “20 tuổi đã kết hôn, có sớm quá không nhỉ?”
Mẹ Hạ đắp mặt nạ, giọng ồm ồm: “Yên tâm đi, con gái anh tính cả rồi.”
“Ừm, ánh mắt khá chuẩn, hai đứa rất xứng đôi.” Bố Hạ mãn nguyện, “Còn biết chơi cờ tỷ phú.”
Bà Miêu: “…”
Cố Minh Diệp không ngờ lần đầu gặp mặt bố mẹ vợ lại kịch tính và hài hước đến vậy, có lẽ anh nên chia sẻ lên Zhihu mới được.
Hôm sau Hạ Minh Nguyệt gặp bố mẹ Cố Minh Diệp cũng có cảm giác tương tự.
Cô vừa mới đến cửa, bà Thẩm đã mỉm cười, nhét cho cô một bao lì
xì đỏ chót, “Xinh gái quá, gọi mẹ đi.”
Hạ Minh Nguyệt choáng váng.
Ông Cố cũng rất hòa nhã, khóe mắt mang ý cười, dúi bao lì xì đỏ rực vào tay cô, “Con dâu ngoan, gọi bố nào.”
Hai người nhìn cô.
Hạ Minh Nguyệt cười ngọt ngào: “Bố, mẹ.”
Ông Cố vui vẻ cười rộ lên, “Cố phu nhân, anh thắng rồi nhé.”
Bà Thẩm nhẹ nhàng bĩu môi, “Hừ.” Bà nắm lấy tay Hạ Minh Nguyệt, “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, sao con không mặc thêm áo vào?”
“Không lạnh đâu ạ. Chiếc váy này nhìn có vẻ mỏng nhưng thực ra ấm lắm ạ.”
“Thật à?” Bà Thẩm sờ áo, “Vừa mỏng vừa ấm thì tốt quá còn gì! Mùa đông không cần mặc nhiều mà vẫn đẹp.”
“Lần sau con sẽ mang tặng bác một cái.”
“Được, được.” Bà Thẩm cười, “Bác thích màu trắng nhé.”
Hạ Minh Nguyệt mỉm cười: “Thế con sẽ cố gắng mua thật nhiều màu trắng.”
Hai người phụ nữ bắt đầu cầm điện thoại dạo quanh Taobao.
Bà Thẩm bình dị gần gũi, thẳng thắn bộc trực hơn Hạ Minh Nguyệt tưởng. Chỉ một lát sau, Hạ Minh Nguyệt đã thấy mình như có thêm một cô bạn thân, không thể nhịn được mà muốn gần gũi bà hơn.
Trong mắt ông Cố chỉ có vợ mình, quan tâm săn sóc bà Thẩm đến mức người khác nhìn thôi cũng thấy ghen tị. Hai người hòa thuận yêu thương, hoạt bát, cảm động. Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Thảo nào có thể nuôi dạy ra một Cố Minh Diệp siêu cấp đáng yêu như vậy.
Trước khi rời đi, bà Thẩm đưa cho cô một chiếc hộp, mỉm cười: “Trong đây là báu vật vô giá đấy.” Bà nghịch ngợm nháy mắt.
Hạ Minh Nguyệt ôm vào lòng.
“Về nhà một mình mở nhé.” Bà Thẩm nói nhỏ. Ông Cố ở bên nhìn bà đầy bất lực, nuông chiều.
Về đến nhà, Hạ Minh Nguyệt nóng lòng chạy về phòng, ngồi xếp bằng trên giường, hồi hộp mở hộp ra.
Ồ? Một chiếc vòng bạch ngọc, hai cái USB và một cuốn sách?
Cuốn sách được bọc vải ngoài nên cô không thấy được tên, phải mở sách ra ___ “Tố Nữ kinh”! (*)
(*) Tố Nữ kinh: bộ cẩm nang ngọc phòng bí quyết được ghi chép, biên soạn và truyền thụ qua hàng ngàn năm phong kiến của Trung Hoa. Chỉ có vua chúa và tầng lớp thượng lưu quý tộc mới được phép tiếp cận và tìm hiểu. Được xem là một kỳ môn bảo điển giúp cho đời sống vợ chồng dung hòa hơn và mặn nồng hơn. Những kiến thức trong Tố Nữ Kinh phòng trung bí thuật giúp cho cả nam giới lẫn nữ nhi có thể tận hưởng cảm giác khoái lạc theo cách lành mạnh nhất, an toàn nhất.
Hạ Minh Nguyệt huýt sáo, ôi mèng ơi, mẹ chồng thật tuyệt vời ông mặt trời. Cô đặt cuốn sách sang một bên, vội vàng cắm USB vào ____ trong lòng có linh cảm ____ chắc chắn là… hí hí hí hí.
Kết quả USB hiển thị vô số ảnh chụp và video — của Cố Minh Diệp.
Hạ Minh Nguyệt hơi tụt cảm xúc? Cô lắc đầu, lên án bản thân chỉ nghĩ đến chuyện khiêu dâm đồi trụy, ảnh bạn trai thì càng quý chứ sao! Cô không muốn nhận bộ phim heo nào cả!
Cắm USB thứ hai vào ____ Hạ Minh Nguyệt mắt sáng lên, hú hét, “Báu vật vô giá, báu vật vô giá đây rồi!”
Trong chiếc USB có tên “99 bộ phim nhất định phải xem trong đời” này, Hạ Minh Nguyệt thu hoạch được 50 bộ phim đã dừng xuất bản, cũng không thể tìm thấy trên mạng. Hạ Minh Nguyệt thở dài: “Quả nhiên, phụ nữ gả được vào nhà quyền thế đều không đơn giản, ghê gớm quá, ngưỡng mộ vạn lần!”
Cố Minh Diệp bước vào xem mẹ mình tặng gì cho cô, Hạ Minh Nguyệt tay mắt lanh lẹ rút USB, đóng hộp lại, giấu kín như bưng: “Là một chiếc vòng bạch ngọc.”
“Còn gì nữa không?”
Hạ Minh Nguyệt ôm hộp, “Còn lâu em mới nói anh biết.”
Hai người nhìn nhau.
Cố Minh Diệp: Kinh, có bí mật rồi cơ à?
Hạ Minh Nguyệt: Bảo bối này phải có súng thật, đạn thật chơi mới vui. Bây giờ hai người mắt to trừng mắt nhỏ, tập tay thì lãng phí quá.
Đêm đó, ngọn đèn ngủ trong biệt thự toát ra ánh sáng dịu dàng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng lích rích và gió thoảng qua ngoài vườn, cả căn nhà không còn âm thanh nào khác.
Một lúc sau, cánh cửa trên tầng hai lặng lẽ mở ra, người đàn ông mặc đồ ngủ rón rén bước đi, nhìn bốn phía xung quanh. Ừm, ngủ hết rồi.
Anh cẩn thận mở cửa phòng bên cạnh, nhìn qua khe cửa – Hạ Minh Nguyệt đang ngủ ngon lành trong chăn bông.
Anh lẻn vào mà không phát ra tiếng động rồi từ từ mở cửa tủ quần áo ra. Chiếc hộp của bà Thẩm vẫn lặng lẽ nằm đó.
Cố Minh Diệp âm thầm đi đến bên cạnh Hạ Minh Nguyệt, véo mũi cô, “Hừ, còn đòi giấu anh.” Anh quay lại tủ, cẩn thận mở chiếc hộp ra —
Ngoài chiếc vòng tay gia truyền của nhà họ Cố, trong hộp chỉ có một chiếc card duy nhất. Cố Minh Diệp cau mày, anh cầm tấm card lên, chữ viết tay của Hạ Minh Nguyệt đập vào mắt ——
Đàn ông lẻn vào phòng con gái lúc nửa đêm là rất vô lễ và thô lỗ! Lên án kịch liệt! Ký tên: hemingyue520 [trái tim]
Cố Minh Diệp: “…”