Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 226: Lão tổ không phải kẻ dễ xơi

Nhai một viên Bồi Nguyên Đan để bổ sung tinh huyết tiêu hao, Lang Nha Lão Tổ không thủ mà công, chẳng đợi Từ Hiền ra chiêu đã đâm thương tới trước, khí kình sắc lạnh tụ hết ở đầu mũi thương.

Suýt nữa thì bị【Côn Bằng Độ Hư Thuật】hại chết, lão không biết giới hạn của ngón Kỳ Công Dị Thuật này ở đâu, thế nên cách tốt nhất để không bị Từ Hiền đánh lén bất ngờ giống vừa nãy chính là chủ động ra tay trước.

【Côn Bằng Độ Hư Thuật】trong một ngày chỉ có thể thi triển ba lần, vừa rồi tận dụng lúc Lang Nha Lão Tổ buông lỏng, Từ Hiền mới dùng đến môn kỳ công này để tập sát lão.

Còn trong trường hợp mà lão đã biết, và luôn đề cao cảnh giác như lúc này, hắn đương nhiên không thể dễ dàng sử dụng lại nó, chỉ có thể lâm vào khổ chiến.

Nếu phục dụng【Tiên Thiên Đan】thì tất nhiên Từ Hiền có thể mau chóng diệt sát Lang Nha Lão Tổ, nhưng chẳng dễ mới kiếm được một đối thủ dày dặn kinh nghiệm mà cảnh giới lại không quá sức mình, hắn đương nhiên không thể làm chuyện mất hứng như thế được.

【Giá Y Thần Công】cảnh giới cận Đại Thành vận hành với công suất cao nhất, chân khí huyền nguyên thiên cương địa sát từ trong Đan Điền tuôn ra các đường kinh mạch, lại mượn nhờ ba đường Hiệp kinh chuyển hóa thành Hiệp khí, gia trì lên toàn thân Phi Hiệp đao một tầng chân khí kim sắc.

Gặp Lang Nha Lão Tổ đâm thương đánh tới, Từ Hiền cũng không có ý định tạm lánh phong mang, hắn quyết định dùng tới đấu pháp của tướng sĩ sa trường, trực diện quân địch, chỉ có lấy máu đổi máu, lấy mạng đổi mạng mới là vương đạo.

Choanggg!

Hai luồng hàn quang tới từ hai chiến tuyến đối nghịch nhau, một thì như dã thú núi rừng, một thì như dũng tướng chiến trận, chẳng ai nhường ai, kẻ nào cũng muốn lấn át đi hào quang của bên còn lại.

Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập!

Đây có lẽ là đao thức sẽ chiếm tới bảy, tám phần chiêu số mà Từ Hiền sẽ thi triển khi đối chiến Lang Nha Lão Tổ, mặc dù tiêu hao không thấp, nhưng thân là kẻ mang xấp xỉ hai mươi năm công lực, hắn không hề e ngại điều đó.

Huống hồ dựa vào【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】, chỉ cần có thể đánh trúng điểm yếu của đối thủ, chín thành chín nội lực cùng thể lực mà Từ Hiền tiêu hao trước đó sẽ được hoàn về, cho nên chuyện hắn cần lo không phải là tiêu hao bao nhiêu, mà là đao trong tay mình có thể chém trúng kẻ địch bao nhiêu.

Keng!

Đao thương một lần nữa va chạm, Từ Hiền lùi ba bước, Lang Nha Lão Tổ cũng lùi ba bước, thượng phong chẳng thuộc về ai, dù đều cảm thấy đau rát nơi hổ khẩu, nhưng con sói già lẫn tiểu hồ ly đều không rên một tiếng, trên gương mặt ngoại trừ vẻ nghiêm túc cũng chỉ còn sự chú tâm, trong ánh mắt ngoại trừ sát khí cũng chỉ có hàn ý.

Nếu có khác biệt giữa hai người, thì cũng chỉ là Lang Nha Lão Tổ nhiều hơn một phần khát máu, Từ Hiền thắng hơn một phần lạnh nhạt.

Còn về sự khinh thường, đó chỉ là thứ chỉ có thể xuất hiện trong lời nói, chứ kẻ nào dám ôm thái độ như vậy lúc động tới đao thật thương thật, hoặc là phải có bản lĩnh siêu việt địch thủ, hoặc là cỏ trước mộ phần đã mọc cao ba thước.

Rầm!

Một, hai, ba,… Lùi đến bước thứ tư, không hẹn mà cùng, Lang Nha Lão Tổ và Từ Hiền đồng loạt giẫm mạnh xuống sàn để giữ cho thân mình không còn trượt ra đằng sau, hơn nữa còn nhờ đó mượn lực để lấy tốc độ sấm sét phóng đến đằng trước, vung đao múa thương lấy mạng đối thủ.

Tốc độ ra đòn của Lang Nha Lão Tổ gần như đạt tới cực hạn, một hơi đâm liền bảy thương tới mắt, mũi, miệng, mi tâm, yết hầu, giữa ngực Từ Hiền, mỗi một cú đâm đều mang theo sát khí trùng trùng và lực đạo kinh hồn, đảm bảo chỉ cần trúng một trong bảy thôi là Từ Hiền lãnh đủ.

Nhưng Từ Hiền lại là nhân vật bậc nào? Mặc dù bước lên giang hồ chưa lâu, nhưng kể từ lúc nhận nhiệm vụ diệt trừ Sát Thần Môn tới giờ, mỗi một bước chân của hắn đều trải qua xương máu kẻ thù, xưng là trải trăm trận cũng không hề miễn cưỡng, sao có thể bị thương tốc của Lang Nha Lão Tổ hù dọa?

Huống hồ nếu trực diện so chiêu, về tốc độ thì Từ Hiền không dám nhận phần hơn, nhưng so về lực đạo thì lão hoàn toàn không có cửa với hắn.

Thiên phú hơn người, cốt cách thanh kỳ, lại có thêm【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】cường hóa phần nào tư chất, Lý Tự Thành đã luyện【Long Tượng Bát Nhã Công】tới tầng thứ năm, cảnh giới Như Ý, qua đó khiến Từ Hiền cũng được cộng hưởng Long Tượng Công tầng thứ ba, cảnh giới Tiểu Thành.

Lại thêm【Giá Y Thần Công】gia trì ngoại kình, Từ Hiền đúng là có thể áp chế hoàn toàn Lang Nha Lão Tổ khi so đấu man lực.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!

Lấy đao gạt thương, mỗi một đường thương đòi mạng của Lang Nha Lão Tổ đều bị hắn làm chếch đi, chờ hiệp giao thủ ngắn ngủi này trôi qua, đôi tay của lão đã run lên không ngừng, thầm kinh hãi trước sức mạnh kinh thiên của kẻ địch.

Nhân cơ hội này, Từ Hiền thừa thế xông lên, vì truy cầu tốc độ mà bỏ qua phần nào uy lực, không dùng tới【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】mà chỉ dựa vào đệ nhất đoạn – Ngoại Nhược tìm tới điểm sơ hở của Lang Nha Lão Tổ, vung đao chém xuống nhanh như cắt.

Đao khí ập tới, Lang Nha Lão Tổ chưa có được sự chuẩn bị tốt nhất sau khi bị Từ Hiền hóa giải bảy thương, muốn vây Ngụy cứu Triệu cũng không thể, chỉ có thể vận kình vào hai tay, nâng cao trường thương đỡ lấy một đòn này.

Mặc dù đối ứng như vậy sẽ khiến Lang Nha Lão Tổ rơi xuống hạ phong, nhưng còn tốt hơn là bị thương hay thậm chí mất mạng.

Keengg!

“Hự…” Nói là không có được uy lực tốt nhất, nhưng trước một đao này của Từ Hiền, lão dù đã đón đỡ thành công thì vẫn bị đao kình chấn cho khụyu gối xuống, thiếu chút nữa quỳ hẳn ra đất.

Chẳng dừng ở đây, tuy lưỡi đao bị kẻ địch đỡ lấy, nhưng Từ Hiền không hề thu về mà tiếp tục ghìm nó lên cán thương của Lang Nha Lão Tổ, mượn lực lộn người vọt qua đầu lão, binh khí trong tay tách làm hai, lấy ưu thế linh xảo và tốc độ của đoản đao để chém đến hậu tâm đối thủ.

Tưởng chừng như Từ Hiền đã có thể hoàn thành nhiệm vụ ở đây, nhưng thân là kẻ mưu thâm kế hiểm, lăn lộn giang hồ vài chục năm, vì che giấu bảo bối mà thực thi độc kế kéo dài đến mấy tháng, thủ đoạn đối địch của Lang Nha Lão Tổ chỉ có một bộ【Lang Nha Thương Pháp】và một môn Kỳ Công thất phẩm bảo mệnh thôi sao?

Hiển nhiên là không thể nào đơn giản như vậy.

Đát!

Một âm thanh trầm đục vang lên, đao trong tay Từ Hiền đã chém trúng lưng của Lang Nha Lão Tổ, hay nói chính xác hơn là cái mai rùa trên lưng lão:【Quy Bối Thuật】

Môn Kỳ Công Dị Thuật bát phẩm này có lẽ rất thông dụng trong giang hồ thì phải, Từ Hiền nghĩ vậy, lần trước là Trác Thủy Phân dùng nó cản lại đao thức Thảo Thuyền Tá Tiễn của hắn, lần này lại đến phiên Lang Nha Lão Tổ mượn nó giữ được một mạng.

Rắc!

Mai rùa vỡ nát, nhưng lúc này Lang Nha Lão Tổ cũng đã xoay người lại, cũng tận dụng việc đang trong tư thế khụyu chân mà quét một thương ngang qua hạ bàn của Từ Hiền, khiến cho hắn không thể không lùi lại phía sau.

Nhún người bật tới, lần này đến phiên Lang Nha Lão Tổ chiếm được thượng phong, có vết xe đổ trước đó, lão đã rút ra kinh nghiệm xương máu là không nên cứng đối cứng với Từ Hiền.

Vậy nên lúc bấy giờ, góc độ xuất thương của lão bỗng trở nên hết sức xảo trá, chỉ chọn đâm những chỗ mà Từ Hiền chỉ có thể né tránh chứ không thể vung đao gạt đi, hoặc nếu có thì cũng trong tư thế khó lòng tận dụng sức mạnh hơn người của hắn.

Hai cơ hội đánh giết đều bị Kỳ Công Dị Thuật hóa giải, Từ Hiền không còn cách nào khác là lâm vào cuộc chiến dài hơi với Lang Nha Lão Tổ, song phương giằng co bất phân thắng bại, ai chiếm được năm hiệp thượng phong thì sáu hiệp sau tất rơi xuống hạ phong, muốn lấy thế chẻ tre để hạ địch là chuyện khó lòng xảy ra.

Xem tình hình này, trừ phi Từ Hiền dùng tới đan dược, nếu không thì chẳng có hai, ba trăm hiệp thì khó lòng mà xác định ai sẽ là người sống sót sau cùng.

Đao quang thương ảnh, sát khí nồng.

Dĩ hạ khắc thượng… liệu còn không?

Hồng Phúc Lâu, sảnh ăn tầng một.

Giờ Hợi đã qua được gần một nửa, phần lớn khách nhân của quán rượu đều trốn về phòng trùm chăn nằm ngủ, cầu thần vái Phật là chiến hỏa sẽ không lan đến chỗ mình, thế nên nơi này ngoại trừ đoàn người Cố gia, cũng chỉ còn lại đám khách giang hồ háo hức ngóng đợi kết quả trận chiến.

Tiên Thiên quyết đấu, mặc dù đây là cảnh tượng khó được chứng kiến, nhưng đám nhân sĩ giang hồ đều biết nặng nhẹ, giữa niềm vui thích khi xem cao thủ đối quyết và tánh mạng của mình, không có ai dám chọn cái đằng trước.

“Gia gia, Thiên Hồ Hiệp sẽ thắng sao?” Cố Ngọc Nhu hỏi, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu, nhún vai tỏ vẻ không biết của Cố lão gia tử, thế là nàng lại quay sang hỏi Cố Thịnh Minh.

Nghĩ đến việc Thiên Hồ Hiệp chính là La Quán Trung, Cố tứ thúc vốn định đáp là “sẽ thắng”, nhưng lại nhớ tới mưu trí khó lường của Lang Nha Lão Tổ, y lại không dám nói chắc, thế là chỉ dùng sự im lặng làm câu trả lời.

Cố Ngọc Nhu thấy vậy cũng đành thôi, nàng kỳ thật không phải lo lắng gì cho Thiên Hồ Hiệp, chỉ là hơi chút bồn chồn khi biết trên đầu mình đang có hai tên cao thủ Tiên Thiên đánh nhau, muốn tìm gì đó hỏi để giảm bớt căng thẳng trong lòng.

Cố Ngọc Nhu không biết, ở phía sau quầy, chưởng quỹ quán rượu lúc này còn bồn chồn hơn nàng, mặt mày xanh xám, mồ hôi mẹ, mồ hôi con lăn đầy trên trán.