Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Chương 9: 9 Minh Hôn

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

Beta: ngo quynh

- ---

Mọi người từ xa xa nhìn Quý Lăng Vi đẩy nắp quan tài, thấy cậu bỗng nhiên bất động, vẻ mặt quái dị, trong lòng căng thẳng theo.

Rốt cuộc nhìn thấy cái gì mà tự nhiên đứng im re ghê vậy, chẳng lẽ bị quỷ câu mất hồn rồi?

Quý Lăng Vi đẩy nắp rộng hơn một chút, bên trong lần nữa phát ra tiếng vang, mọi người lại tranh nhau bỏ chạy tiếp, sợ thi thể bên trong nhào ra bay thẳng về phía mình.

"Céc céc_____"

Tiếng ngỗng lảnh lót*kêu lên, sau đó vỗ cánh phành phạch bay ra ngoài, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, rất tự nhiên tung tăng dạo bước trong viện.

Ngay tại giây phút này, cả sân chỉ còn mỗi tiếng ngỗng vang vọng, đám người chạy chưa xa, nghe được tiếng ngỗng kêu, liền xoay người nhìn.

Mọi người:".........."

Muốn nói lại thôi, cho nói cũng chẳng biết nói gì.

Ai ngờ trong quan tài chỉ có một con ngỗng trắng? Làm chạy muốn rớt quần!

Đây là con ngỗng đã bái đường với đại thiếu phu nhân hôm qua mà?

Quý Lăng Vi vẫn bình an vô sự, đẩy nắp hết cỡ, hình như đang tìm thứ gì đó.

"Cảnh Hoà ở bên trong à?" Đỗ lão gia hỏi.

Quý Lăng Vi nhìn một lượt, bên trong chỉ có một quả trứng mượt mà, trắng ngà, bóng loáng.

Cậu cầm trứng giơ lên, giọng đều đều nói: "Chỉ có cái này."

Nhìn cũng biết do ngỗng trắng đẻ.

"Vậy Cảnh Hoà đâu?" Đỗ lão gia can đảm thử đến gần, vội nhìn vô quan tài, bên trong quả nhiên trống rỗng, không có gì hết.

"Sao quan tài lại trống rỗng rồi?" Ông kinh ngạc.

"Đúng vậy, lúc hạ táng bên trong còn lót không ít đồ." Đỗ phu nhân cũng kinh ngạc.

"Đại ca của con đâu? Sao huynh ấy không ở trong quan tài?" Đỗ Triễn Vinh mờ mịt.

Đám hạ nhân nhỏ giọng bàn tán, khó tránh khỏi hoảng sợ:

"Đại thiếu gia nhất định đã ra ngoài rồi...."

"Hôm qua vừa lúc bảy ngày ngài ấy chết còn gì, dù sao cũng là đêm tân hôn, đại thiếu gia chắc chắn muốn hóng mọi chuyện diễn ra như thế nào."

Quý Lăng Vi nhẹ nhàng sờ quả trứng, không biết ngỗng béo đẻ khi nào.

Trứng mà tưởng đâu cục đá, lạnh như băng à.

Còn Đỗ Cảnh Hòa kia, rốt cuộc sống hay chết?

Nếu sống, sao nhiều người đều cho là hắn đã chết?

Nếu đã chết, vậy cái người đêm qua cậu gặp lại là cái vẹo gì nữa?

"Mau lục soát! Đông viện Tây viện, toàn bộ trong phủ đều lục soát một lượt cho ta, xem Cảnh Hoà đang ở chỗ nào." Đỗ lão gia ra lệnh.

Đỗ lão gia:"Nhất định là có thứ thấp hèn gan lớn trà trộn vô phủ, đồ trong quan tài cũng dám trộm, bắt được trực tiếp đánh chết!"

"Tất cả đều đi tìm đại thiếu gia cho ta, tìm được sẽ có thưởng!" Đỗ lão gia nhìn chung quanh một vòng, đa số hạ nhân lộ vẻ kháng cự, sợ hãi không thôi.

"Hừ, một đám phế vật! Hiện tại là ban ngày, các ngươi lúc này không tìm, vậy buổi tối lại đi!" Đỗ lão gia nói như vậy, hạ nhân mới bắt đầu hành trình tìm kiếm.

"Cha, giường con phải làm sao bây giờ?" Tối qua Đỗ Triển Vinh vẫn luôn ở cửa sau Đông viện chờ đợi, sợ Hương Nhi tìm không được cậu ta.

Nhưng đợi cả đêm, cái bóng cũng chẳng thấy đâu.

"Mày tối qua không ngủ trên giường sao, giường mình bị tráo khi nào còn không biết?" Đỗ lão gia hơi bối rối, ông cũng chưa từng gặp qua mấy chuyện quá mức tưởng tượng như này, vừa thấy bộ dạng Đỗ Triển Vinh ruồi bọ mất đầu, trong lòng liền nổi điên.

"Con không biết thật mà...."Đỗ Triển Vinh sáng sớm nghe nói Đông viện có quỷ náo loạn, Vương Tam, Lưu mụ đã chết, lo Hương Nhinxảy ra chuyện liền vọt lẹ đến, căn bản không trở về phòng mình.

Giường bị đổi thành quan tài lúc nào, chính cậu ta cũng không hay không biết.

"Cái giường mới thay không bao lâu, sao lại không cánh mà bay được......Thôi mua cái mới đi, nghe nói nệm cao su của người ngoại quốc không tồi, cho mày mua một cái." Đỗ lão gia trầm ngâm nói.

"Cảm ơn cha!" Sau khi Đỗ Triển Vinh nói cảm ơn, lại nhíu mày, "Vậy quan tài đại ca phải làm sao bây giờ ạ?"

"Sai hạ nhân nâng trở về chứ sao." Tuy Đỗ lão gia ngoài miệng không nói, nhưng vẻ mặt lại không vui vẻ mấy, đại khái là sợ việc này quá đen đủi.

cháu >>

Nghe đến đó, Quý Lăng Vi rốt cuộc mở miệng: "Bác Đỗ, ngài cho phép cháu nói vài câu được không ạ."

"Nói đi." Đỗ lão gia ôn hoà* nhìn Quý Lăng Vi, chàng trai trẻ tuổi này nói là bạn thân Cảnh Hoà, lại gan dạ sáng suốt hơn người, vừa nhìn đã thấy tình cảm của hai đứa không hề tầm thường.

Quý Lăng Vi:" Tối qua quan tài bí mật chuyển vào phòng nhị thiếu gia, nếu lại trả về chỗ cũ, e rằng sẽ giẫm lên vết xe đổ."

"Quan tài vốn dĩ nên đặt ở linh đường, chi bằng ngài cho người khiêng nó đến linh đường, sau đó sắp xếp những hạ nhân này gác đêm.

Mỗi giây mỗi phút đều có người nhìn chằm chằm, kẻ giả thần giả quỷ sớm muộn gì cũng lòi đuôi." Quý Lăng Vi nói xong, còn nhận được ánh mắt cảm kích từ nhị thiếu gia.

Đỗ Triễn Vinh:" Cha, chúng ta mau tìm đại ca, đem quan tài đặt ở linh đường đi."

Nếu để quan tài bị khiêng về phòng Đỗ Cảnh Hòa lần nữa, Hương Nhi chắc chắn sẽ bị nhốt, nàng chỉ là một cô nương yếu đuối, ở chung với quan tài sao mà chịu nổi.

"Cũng đúng." Đỗ lão gia gật đầu, nhìn Quý Lăng Vi hỏi: "Cậu tên là gì, nhà ở chỗ nào? Từ trước đến nay ta chưa từng nghe Cảnh Hoà nói qua."

Quý Lăng Vi nói tên, bịa hoàn cảnh gia đình, lại bịa tiếp vụ cậu và Đỗ Cảnh Hòa tình cờ quen qua thư, hai bên dần thấu hiểu lẫn nhau nên cũng trở thành bạn thân.

"....haiz." Đỗ lão gia gật đầu, lại thở dài một tiếng.

"Bác Đỗ, cháu muốn ở lại thêm vài ngày, về sau e là sẽ khó gặp được Cảnh Hoà." Quý Lăng Vi muốn lợi dụng thân phận bạn thân ở lại Đỗ phủ, chứ không phải thân phận đại thiếu phu nhân.

Trước mắt, chuyện cậu bái đường chỉ có Hương Nhi, Đỗ Cảnh Hoà biết.

Tuy Hương Nhi vẫn luôn miệng gọi "Đại thiếu phu nhân", nhưng những người khác cũng không tin tưởng, cho rằng cô tinh thần rối loạn nên nói bậy, còn ăn một bạt tai, dấu bàn tay in đỏ cả gò má.

"Được, cậu muốn ở bao lâu thì tùy, Đông viện hay khách viện?" Đỗ lão gia hỏi.

"Cảm ơn ngài, cứ sắp xếp ở Đông viện đi ạ, buổi tối cũng có thể cảnh giác chút xíu." Quý Lăng Vi lại nói cảm ơn Đỗ lão gia

"Cảnh Hoà có bạn thân như cậu thật ra cũng không tồi." Đỗ lão gia khách sáo vài câu, chỉ huy hạ nhân tìm kiếm Đỗ Cảnh Hòa.

"Quý Lăng Vi đúng không?" Đỗ Triển Vinh thò tới chào hỏi.

"Nhị thiếu gia." Quý Lăng Vi gật đầu.

"Ngươi là bạn của đại ca, đương nhiên cũng là bạn của ta, gọi Triển Vinh là được." Đỗ Triển Vinh vẫy vẫy tay.

"Đúng rồi, ngươi cảm thấy hôn lễ lần này thế nào?" Đỗ Triển Vinh thấp giọng.

"Là hôn lễ của Cảnh Hòa với Hương Nhi cô nương sao?"Quý Lăng Vi hỏi.

"Đúng vậy." Đỗ Triển Vinh cảm thấy chỉ dựa vào bản thân thôi thì không ổn, cậu ta cần thêm đồng đội mới có thể cứu Hương Nhi.

Người bạn này của đại ca nhìn cũng không tồi, nói không chừng có thể giúp được phần nào.

"Tôi thấy không ổn lắm." Quý Lăng Vi hiện nay còn chưa xác định Đỗ Cảnh Hòa sống hay chết, nhưng trong lòng càng thiên về vế trước hơn.

"Ngươi cũng cảm thấy vậy hả?" Đỗ Triển Vinh mặt sáng rực.

"Nhỏ giọng chút." Quý Lăng Vi không nói gì, nhìn nhìn chung quanh.

Lúc này hạ nhân đều đi tìm đại thiếu gia, Thúy Ninh đỡ Hương Nhi, bởi vì cùng trải qua tai hoạ xui xẻo, cũng coi như tình nghĩa chị em, ôm nhau khóc sướt mướt.

"Bọn họ muốn bỏ Hương Nhi vô trong quan tài, ta không thể trơ mắt mặc kệ được." Đỗ Triễn Vinh đấm mạnh lên thân cây.

"Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn." Quý Lăng Vi nhớ đến ngày hôm qua lúc bái đường, Đỗ Triển Vinh lặng lẽ nhét tờ giấy vào tay tân nương, chiêu Ai mà ngờ này hay đấy chứ.

Đáng tiếc nhét sai người rồi.

Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, không trách được Đỗ Triển Vinh.

Trùng hợp, Đỗ Triển Vinh cũng nhớ đến vụ này, cậu ta hỏi Hương Nhi:" Ngày hôm qua ta viết tờ giấy cho muội, nói muội chờ ta ở cửa sau Đông viện, sao lại không tới?"

"Dạ?" Tôn Hương Nhi ngẩn ra, giấy gì, hồi nào cơ, nhưng nàng để ý, có chút khó xử nói: "Nhị thiếu gia, muội không biết chữ."

- ----

Nai: Nhiều chuyện dễ sợ giống chơi 1 2 3 người gỗ ghê.