Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 23: Kỷ Nguyên Săn Bắt Hái Lượm

Lam La sâm lâm sở dĩ được đặt tên Lam La là bởi vì nơi đây quanh năm suốt tháng đều được bao phủ bởi một lớp sương mỏng manh màu lam nhạt. Không ai biết lớp sương đó bắt nguồn từ đâu, cũng không ai biết nó hình thành từ lúc nào, chỉ biết rằng từ khi nó được phát hiện thì nơi đây đã là thiên đường của các yêu thú cấp thấp.

Sau khi được Thiên Nguyên tông khoanh vùng trong phạm vi của mình, nơi đây lại trở thành nơi lịch lãm của các đệ tử, không chỉ đệ tử của Thiên Nguyên tông mà còn cả của những tông môn khác. Thiên Nguyên tông cũng không quá xem trọng nguồn tài nguyên cấp thấp này nên cũng thoải mái chia sẻ. Dù gì thu hoạch từ yêu thú trong Lam La sâm lâm còn không bằng quà tạ lễ của một môn phái đến viếng thăm, nên chưởng giáo chân nhân đặc biệt hào phóng.

Hơn nữa, do cấp bậc yêu thú khá thấp nên những tu sĩ có tu vi cao nếu không có mục đích gì đặc biệt rất hiếm khi đặt chân đến đây.

Đó cũng chính là lí do Mạc Nguyệt lựa chọn nơi này để cất giấu nhẫn trữ vật của mình.

Sau khi đồng quy vu tận với kẻ thù, nhờ khí vận, nàng được U Linh Cổ Cầm che chở, linh hồn được đàn ngày ngày tẩm bổ. Thế nhưng những thứ trong nhẫn trữ vật nàng lại không thể sử dụng được nữa. Vả lại với hình thể là một hồn phách, nàng không thể luôn đem theo pháp khí trữ vật được. Phí sức chín trâu hai hổ nàng mới có thể đem nó an toàn giấu đi ở Lam La sâm lâm.

Mạc Nguyệt vốn định chờ đến lúc cần đột phá Tụ Nguyên Cảnh rồi mới đến tìm lại.

Thế nhưng kế hoạch luôn không cản nổi biến hóa.

Nàng cần trở nên mạnh mẽ! Nhanh chóng!

……………

Vừa rời khỏi Lam Sương thành, bốn người Mạc Nguyệt lập tức nhích người đến Lam La sâm lâm. Dĩ nhiên, người cẩn tính như Bạch Mộ Ngôn đã ngay lập tức truyền tin cho sư phụ của mình, chưởng giáo chân nhân của Thiên Nguyên tông về sự kì lạ của Đường chấp sự.

Ném việc này cho tông môn xong, cả bốn người liền phấn khởi tiến vào rừng rậm.

Lúc này, họ đang ngồi xếp bằng hồi phục linh lực sau trận chiến với một bầy Tử Li xà, thu hoạch có thể xem như là xa xỉ. Vào rừng được bảy ngày, chính là bảy ngày liên tục chiến đấu, di chuyển, rồi lại chiến đấu, di chuyển. Khi đặt chân đến khu vực trung gian của cánh rừng, yêu thú cũng càng ngày càng mạnh và khó đối phó hơn. Nếu như không phải có nguồn cung cấp đan dược sung túc của Mạc Nguyệt thì mấy người họ đã không dám dấn thân vào sâu đến vậy.

Sức chiến đấu của vị tiểu sư muội nhỏ nhắn này cũng khiến bọn họ phải tâm phục khẩu phục. Tuy Mạc Nguyệt mới ở Luyện Tâm cảnh nhưng đã có thể chiến với Hỗn Nguyên Cảnh nhị phẩm, thậm chí tam phẩm. Trực giác của nàng cũng vô cùng nhạy bén, nhiều lần giúp bọn họ tìm ra điểm đột phá, hoặc phát hiện ra yêu thú.

Lại còn cả thân phận đan sư…

Tấm tắc.

Ba vị đệ tử chân truyền rất hưng phấn, ngay cả ngày thường kiệm lời ít nói như Triệu Duệ cũng phá lệ khen ngợi đôi câu.

- Mạc Nguyệt sư muội, lần này may là nhờ có đan dược của muội, nếu không chúng ta cũng chỉ dám quanh co ở vòng ngoài rồi quay về. Những lần trước đều đi một mình nên ta cũng không dám đến đây.

Lục Linh cũng liên tục gật đầu:

- Phải đó sư muội, xem ra ngày đầu tỷ nói chăm sóc muội đó là mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn nha. Phải nói là tỷ đi theo muội lăn lộn giang hồ mới đúng!

Mạc Nguyệt mỉm cười khiêm tốn:

- Cũng nhờ có các vị sư huynh sư tỷ thực lực cao cường thì đám đan dược này của muội mới có đất dụng võ, nếu chỉ một mình muội làm sao dám xâm nhập vào đến đây? Có qua có lại mà thôi.

Bạch Mộ Ngôn đang nghiên cứu bản đồ, ngẩng lên nói xen vào:

- Đúng vậy, đều là đồng môn sư huynh muội cả. Nếu hai vị sư huynh sư tỷ cảm thấy chiếm tiện nghi thì sau khi hồi tông có thể đem một phần linh thạch kiếm được tặng sư muội.

Lục Linh và Triệu Duệ lập tức cười, gật đầu đồng ý. Bạch Mộ Ngôn lại nói tiếp:

- Chúng ta đã đến rất gần khu vực trung tâm rồi!

Nguyệt Chu thảo mọc ở Hắc Kỳ Sơn, chỉ cần đi một đoạn ngắn sau khi vượt qua khu vực trung tâm là tới.

Nghe thế, Triệu Duệ nghiêm giọng:

- Bây giờ mới chỉ ở vùng trung gian thôi mà các yêu thú đã nhiều và khó đối phó như vậy rồi, sau này chúng ta còn cần phải cẩn thận hơn gấp bội.

Nhìn thấy vẻ hăng hái của ba đồng đội, Mạc Nguyệt mím môi:

- Các vị sư huynh sư tỷ không cần vì ta mà mạo hiểm như thế, hái Nguyệt Chu thảo là mục đích của riêng mình ta, mọi người ngừng ở đây để lịch lãm cũng là đủ rồi.

Lục Linh không vui nói:

- Sư muội muốn một mình phát đại tài sao? Không được, tỷ đã định là ôm đùi sư muội hỗn giang hồ rồi.

Cảm thấy không thể lay chuyển được ba người kia, Mạc Nguyệt đành phải chuẩn bị nhiều đan dược hơn để phòng ngừa tình huống xấu. Nàng không muốn liên lụy nhiều người. Dẫu sao, mục đích chính của nàng lại không phải là Nguyệt Chu thảo, mà là nhẫn trữ vật được giấu ở Hắc Kỳ Sơn.

Dĩ nhiên, đây là tuyệt mật!

Thôi thì đến lúc lấy lại nhẫn, nàng sẽ đưa cho họ một chút quà giúp họ đột phá tu vi hiện tại vậy. Dù sao trong nhẫn trữ vật của nàng cũng không thiếu những thứ như vậy.

…………….

Sau khi hồi phục, bốn người lại tiếp tục lên đường. Đoạn đường này họ cẩn thận hơn gấp bội, khi thấy dấu vết hoạt động của yêu thú liền tìm đường vòng tránh đi, sợ đánh nhau sẽ gây ra động tĩnh đưa tới yêu thú lợi hại hơn. Cũng vì vậy mà trong suốt ba ngày tiếp theo, họ chỉ dám ngừng lại ngắt lấy một số linh thảo quý hiếm không có yêu thú canh giữ mà thôi.

Cuối cùng ba người đã đến được trạm nghỉ chân Lãnh Nguyệt Hồ. Gọi là trạm nghỉ cho oai chứ thực ra nơi này chỉ là một bãi đất trống cạnh hồ nước. Do ở gần nguồn nước và địa hình trống trải dễ quan sát nên dần dần nơi đây trở thành địa điểm dừng chân lý tưởng cho các đệ tử lịch lãm dừng chân hồi sức.

Lúc họ đến nơi thì đã có hai nhóm người đang dừng chân ở đó, từ phục sức liền biết cả hai nhóm đều là người của Thanh Hư Môn, thế nhưng lúc này lại phân cách ra, giương cung bạt kiếm.

Một nữ đệ tử có khuôn mặt tinh xảo đang tức giận chỉ vào một người nữ tữ khác đứng ở đối diện, mắng:

- Ngươi còn muốn ôm cái của nợ đó đến khi nào? Nó hại chúng ta như vậy còn chưa đủ sao? Chờ đến khi thực sự có thương vong ngươi mới chịu đúng hay không?

Người đệ tử bị mắng là một vị mỹ nữ mặc áo tím, dáng người nhược liễu phù phong, ánh mắt nàng ta lúc này đang rưng rưng ngập nước:

- Nhưng nó thật sự là rất đáng thương! Nếu chúng ta để nó lại ở đây, nó sẽ chết mất.

- Ai mượn ngươi nhiều chuyện? Nó đang yên ổn ở cùng với gia quyến, ngươi một hai phải mang nó theo, bây giờ lại bảo để ở đây sợ có chuyện? Sớm biết còn mang theo làm gì?

Có người không nhịn được lên tiếng:

- Đủ rồi, Thanh Yến cũng chỉ là động lòng trắc ẩn, bây giờ điều quan trọng là chúng ta cần phải tìm cách đưa vật nhỏ này về nơi an toàn rồi rời đi.

- Một súc sinh mà thôi, còn phải đem đi rồi hộ tống về? Hơn nữa không phải phụ mẫu người ta đang đuổi theo chúng ta muốn đem con về đó sao? Ai mượn các ngươi nhiều chuyện? Ta không dây dưa với các ngươi nữa, ai muốn đưa nó về thì đưa, riêng ta sẽ hồi tông. Chuyến lịch lãm này ta đã lịch đủ rồi!

Đúng lúc này, một cái đầu xù xù chui ra khỏi vạt áo của Thanh Yến, ngước mặt lên trời kêu liên tục.

Vật nhỏ có ngoại hình khá giống hổ con, nhưng lại có một đôi mắt hết sức đặc biệt, một con mắt màu lục, một con mắt màu lam. Đôi tai nhọn lấp ló trong đám lông lù xù màu trắng. Hai chân trước đang níu lấy vạt áo của Thanh Yến, cố sức chui ra ngoài. Những chiếc móng sắc nhọn như móng vuốt của chim để lại từng vệt rách dài trên vạt áo của nàng ta.

Vừa thấy rõ ngoại hình của vật nhỏ kia, Mạc Nguyệt lập tức biến sắc, nàng quay đầu chạy theo hướng ngược lại, còn không quên nhắc nhở ba người đồng đội đang đứng xem kịch vui.

- Chạy mau!