Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 75: Xuân sắc liêu nhân

A Nhất cảm thấy mình đang bị nhốt trong một chiếc hộp tối tăm, áp lực xung quanh đè nặng làm hắn ngạt thở. Hắn quẫy đạp lung tung hòng thoát khỏi sự giam cầm kia. Nước từ bốn phương tám hướng tràn vào miệng mũi, xộc thẳng lên trán như muốn nhấn chìm hắn, cơ thể hắn cũng thuận theo dần dần chìm xuống.

Khoan đã!

Nước?

Trái tim A Nhất co lại, lo sợ tiền bối kia lại đưa nhầm hắn trở vào Mê Trì địa ngục.

Thế nhưng người này đâu còn là đứa bé yếu đuối ngày nào, hắn lập tức lấy lại tinh thần, bơi lên. Động tác của hắn tuy không có gì mỹ cảm nhưng cũng khá thuần thục.

Thanh niên mù nhanh chóng từ dưới nước trồi lên, thở dốc. Không khí tươi mát tràn vào lồng ngực khiến hắn hung hăng hít sâu vài hơi rồi mới chầm chậm bơi vào bờ.

Chỗ nước gần bờ khá cạn, chỉ vừa ngập đến ngực của A Nhất.

Từng đường rãnh của cơ bắp rõ nét trên người hắn được phủ một lớp nước mỏng, những giọt nước chảy dọc theo các thớ cơ, lưu luyến trượt trên cơ thể hắn rồi hòa vào làn nước dưới đáy hồ.

Tay phải hắn vẫn xiết chặt Cửu U Thất Sát nha, tay trái thì nắm chiếc mặt nạ gỗ. Lúc nãy hắn cố sức lắm mới giữ được hai món bảo vật để không bị truyền tống lực đoạt mất.

Đến lúc này thanh niên mới có tinh thần nghe ngóng điều tra hoàn cảnh xung quanh mình.

Bởi hai mắt mù lòa nên hắn đã bỏ phí cảnh xuân mỹ lệ đang ở ngay bên cạnh.

Một thiếu nữ khỏa thân cũng vừa trồi lên khỏi mặt nước cách đó không xa. Trên người nàng chỉ phủ một bộ sa y mỏng manh đến gần như trong suốt, dính sát vào cơ thể, da thịt trắng nõn non mịn được tẩm ướt nước lại càng mềm mại hồng hào hơn thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp vải đơn bạc, so với hoàn toàn khỏa thân càng khiến người ta mơ màng gấp bội.

Mái tóc dài đen nhánh xõa tung nép sát vào tấm lưng trần, nàng đưa bàn tay nhỏ bé vuốt bọt nước trên mặt, mở mắt ra. Ánh mắt to sáng long lanh, đôi môi tiên diễm mà trong suốt, mũi kiều kiều, hai má phấn nộn như một đóa hoa thược dược, xinh đẹp động lòng người. Bọt nước lưu luyến trên khuôn mặt chậm rãi chảy xuống dọc theo đường cong tuyệt đẹp ở cổ, xuống vùng ngực non mịn, rồi lại tiếp tục lướt xuống phía dưới…

Nếu là một người đàn ông bình thường thấy cảnh này, tất nhiên là không thể không dục hỏa công tâm, thế nhưng A Nhất lại không phải là một người bình thường. Hắn mù, vô pháp tiêu thụ mỹ nhân ân.

Nhìn thấy thanh niên trần truồng, thiếu nữ giật mình kêu to. tiếng hét thất thanh của nữ nhân đâm thẳng vào tim A Nhất.

- Có biến thái!

Sau một giây bàng hoàng, vị cô nương kia lập tức dùng khinh công đạp nước, lao vào bờ, khoác vội chiếc áo bào che đi toàn bộ cảnh xuân.

Tiếng thét lao vào rừng va chạm khắp nơi rồi dội về lại giúp A Nhất xác định được đại khái khung cảnh xung quanh và vị trí những người đang ẩn núp trong rừng. Sau khi đột phá lên Tụ Nguyên cảnh thì thính lực của hắn lại càng trở nên đáng sợ.

Hắn xoay lại nở nụ cười xã giao rồi cúi người xin lỗi:

- Tại hạ không cố ý mạo phạm, mong cô nương thứ lỗi...

Trong nháy mắt, binh sĩ ở bốn phương tám hướng ập tới bao vây lấy cái hồ nước nhỏ, từng mũi thương sắt nhọn hoắt chỉa thẳng về phía tên biến thái. Chỉ cần chờ vị tướng quân trẻ đứng bên cạnh cô gái ra lệnh một tiếng là A Nhất sẽ biến thành nhím.

Sát ý xung quanh tuy mạnh mẽ thế nhưng A Nhất lại không hề cảm nhận được linh lực dao động từ họ. Hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Tất cả những người này đều là phàm nhân.

Vị tướng quân trẻ mình mặc giáp sắt kỳ lân, sau khi thoáng trộm nhìn thiếu nữ xinh đẹp liền đỏ hồng mặt quỳ xuống, lên tiếng:

- Thuộc hạ hộ giá chậm trễ, đã làm công chúa hoảng sợ!

Nói rồi hắn quay đầu nói với đám binh lính.

- Mau giải kẻ này về quân doanh thẩm vấn, nhất định phải tra được hắn là người của ai phái đến.

Dù bị thương tiễn vây công thế nhưng A Nhất lại không coi đó là uy hiếp, hắn cố sức giải thích:

- Tại hạ hai mắt mù lòa, vô tình lạc vào nơi này, thật sự không có ý mạo phạm vị cô nương, không, là vị công chúa này.

Đáng tiếc thay, vẻ ngoài của thanh niên lại không có chút sức thuyết phục nào, cả người trần truồng, tay thì cầm dao và mặt nạ, tóc tai rối bời khiến cho lời giải thích càng tái nhợt vô lực.

Đây rõ ràng là dáng vẻ của một tên biến thái.

Vị công chúa thì mải nhíu mày suy nghĩ, không lên tiếng. Bốn phía của ngọn núi này là doanh trại của đại quân, nàng còn bố trí cao thủ của Tây bộ mai phục kín kẽ cả khu rừng. Bản thân nàng võ công cũng không kém, ngay cả vị tướng quân đang quỳ dưới đất kia cũng không phải đối thủ. Ấy vậy mà kẻ này có thể thần không biết quỷ không hay đến ngay bên cạnh nàng.

Hơn thế nữa, nàng không biết kẻ này lấy tự tin ở đâu ra mà đến giờ lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

Nàng liễm đi khí thế bén nhọn, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

- Nhà ngươi như thế nào lại có thể vào đến đây?

Một trăm tám mươi năm trên cõi đời, thành thật vẫn luôn là tiêu chí sống của A Nhất:

- Tại hạ vừa hoàn thành thí luyện thì được một vị tiền bối truyền tống trở lại đại lục, vô tình xuất hiện ở nơi này.

Vị tướng quân trẻ bị cô công chúa bỏ mặc, vẫn còn quỳ trên đất, trừng mắt quát:

- Nói nhảm! Nhanh đưa hắn về quân doanh nghiêm hình tra tấn. Ta không tin hắn có thể cứng miệng mãi được.

Quân lệnh như núi thế nhưng các binh sĩ lại không một ai dám cử động. Cũng bởi vì họ đang chỉa mũi nhọn về phía chủ nhân của Cửu U Thất Sát nha.

Khi sợ hãi tràn ngập tâm can nhưng lại không thể thối lui cũng không có áp lực và kích thích để chiến đấu, tâm thần những binh sĩ thiện chiến này bị tử khí của núi thây biển máu lấn át, đóng băng.

Vị công chúa tinh mắt đã sớm nhận ra được không khí khác thường, sau khi nhìn kỹ con dao săn và chiếc mặt nạ kia, đôi mắt ngọc lóe tinh quang.

Nàng khẽ hạ người hành lễ:

- Tiểu nữ có mắt không thấy thái sơn. Mong đại nhân bỏ qua cho. Nơi đây không tiện nói chuyện, tiểu nữ bêu xấu, mạn phép mời đại nhân về doanh trại thay quần áo và nghỉ ngơi một lát.

Lời nói khiêm nhường nhưng không siểm nịnh.

Dẫu không biết có chuyện gì nhưng các binh sĩ thấy công chúa hành lễ cũng thở phào hạ vũ khí. Từ lúc chĩa mũi nhọn về phía tên biến thái kia họ đã cảm thấy mình đang bị một con tử xà theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo bọn họ đi luân hồi.

Vị tướng quân vẫn còn quỳ trên đất không hiểu trời trăng mây gió gì lên tiếng:

- Công chúa! Người này...

Thiếu nữ nhàn nhạt ra lệnh:

- Hầu tướng quân mau phái người về doanh trại chuẩn bị y phục và lều trại cho tốt để tiếp đón đại nhân.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Vị tướng quân kia tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng lòng trung thành khắc sâu trong xương khiến hắn lập tức tuân lệnh, cởi chiếc áo bào đen dày trên người đưa cho A Nhất rồi nhanh chóng rời đi, binh sĩ xung quanh cũng thối lui có trật tự.

A Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn không sợ những người này nhưng hắn lại sợ trong lúc đánh nhau mình sẽ thất thủ đả thương bọn họ. Lại nói, tình cảnh này không phải là lỗi của ai cả. Bây giờ có thể hóa chiến tranh thành tơ lụa là tốt nhất.

- Đa tạ công chúa.

- Đại tiên quá lời.

Chỉ còn hai người, vị công chúa mới gọi hắn là đại tiên. Trước sau chưa đến một khắc thời gian mà xưng hô và thái độ của vị công chúa kia đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng chỉ có kẻ thật thà A Nhất là không nhận ra sự vi diệu này, hãy còn nghĩ mình đã gặp được người tốt.

Nữ nhân quay người để A Nhất lên bờ khoác áo.

Dẫu mù lòa nhưng mọi động tĩnh, mọi lời nói A Nhất đều nghe thấy rõ ràng. Hắn nhanh rời khỏi hồ, quấn áo choàng quanh hông, trong lòng thầm cảm tạ vị tướng quân kia.