Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 86: Tâm nhất bình an


Ở bên trong Tịch Diệt lăng, A Nhất vừa đi vừa vỗ tay dò đường.

Một lát sau hắn đã đứng đối diện với bậc thang dẫn đến lối lên đại điện, trong lòng hi vọng rằng Khinh Lôi sẽ không kể lại chuyện xấu hổ vừa rồi với mọi người.

A Nhất đi chân trần, trên người vẫn mặc bộ bạch y mà vị công chúa Lãnh Vân Khanh cho hắn. Y phục có chút lấm lem bùn đất.

Hắn bước ra từ vòm cổng nhỏ phía dưới pho tượng khổng lồ của Tịch Diệt đạo tổ.

Không khí im lặng làm A Nhất cảm thấy lúng túng, bởi hắn không thể nhìn thấy gì, cũng không dám làm hành động vô lễ như vỗ tay. Lỡ như các vị đường chủ và sư tôn đều đang có mặt thì sẽ tạo ấn tượng không tốt.

Chần chừ một lúc, A Nhất đành đánh bạo khom người khoanh tay hành lễ rồi lớn tiếng nói:

- Đệ tử A Nhất, tham kiến sư tôn và các vị đường chủ.

Tiếng nói của hắn vang vọng. Âm thanh dội về làm lỗ tai của hắn đỏ như gấc.

Ở bên trong đại điện không có một ai cả, chỉ có một người đang đứng đằng xa, chỗ gần lối vào. Không ai khác, người đứng đó chính là Khinh Lôi.

Giữa sóng âm của chỉ A Nhất có tiếng cười ngặt nghẽo của tên đệ tử không biết lớn nhỏ vọng lại.

Trong chớp mắt, Khinh Lôi mặc đạo bào đỏ rực đã đến đứng bên cạnh hắn, gương mặt bầu bĩnh hơi đỏ lên vì cười, hắn nói:

- Tiểu sư thúc! Mọi người đều đang chờ ở mộ phần của người.

Sau mới nhìn thấy y phục trên người của A Nhất, Khinh Lôi hỏi:

- Tiểu sư thúc định đến dự đại lễ với bộ y phục này sao?

- Vì đại lễ quá gấp gáp, sư thúc vừa trở về còn chưa kịp chuẩn bị quần áo.

Nghe A Nhất trả lời Khinh Lôi liền tế ra một cái rổ đựng đầy kim chỉ. Hắn đưa rổ cho A Nhất cầm rồi bắt đầu lẩm bẩm mấy câu.

Mấy cuộn chỉ trắng và một cuộn chỉ đỏ quay nhanh, chỉ xâu kim rồi quấn lấy A Nhất, tạo thành một cái kén tròn. Khi kén vỡ thì bộ phàm phục trước kia cũng đã thành vải vụn trên đất.

Trên người hắn lúc này mặc chiếc áo trắng gọn gàng dài quá hông một chút, quần dài cũng trắng tinh. Viền và tay áo có thêu chỉ đỏ, hai bên eo cũng có dây cột màu đỏ, đôi hài cũng đỏ nốt, bên trên có hoa văn non nước ẩn hiện.

Khinh Lôi đánh giá A Nhất rồi tâm đắc gật gật đầu. Bộ y phục cho chính tay hắn thiết kế này trông bắt mắt hơn bộ xiêm y trắng nhàm chán trước kia rất nhiều.

Sau khi sửa soạn xong y phục, hai người rời khỏi Tịch Diệt lăng, đi theo lối mòn hướng Tây, hướng ngược lại với hẻm núi đi vào Diệu Âm cốc.

- Sư điệt! Những chuyện đáng chê cười hôm nay...

Khinh Lôi nhanh nhạy đáp lời:

- Tiểu sư thúc yên tâm! Đệ tử rất kín miệng.

Bởi vì không nhìn thấy nên A Nhất không biết Khinh Lôi đang nhìn hắn bằng ánh mắt ái muội, đôi mắt còn nháy nháy mấy cái, miệng nở nụ cười bỡn cợt, nếu nhìn thấy thì hắn nhất định sẽ lại cố giải thích rõ một phen.

Nhưng vì cái gì cũng không thấy nên khi nghe Khinh Lôi đảm bảo, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm một phen.

Mộ phần của A Nhất cách Tịch Diệt lăng không xa. Hai người đi chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Khinh Lôi vội chạy về vị trí của mình, để A Nhất bơ vơ giữa ánh mắt bao người.

Trên không trung có sáu cỗ quan tài đang lơ lửng, đó là các vị đường chủ Hỏa Dung, Nghi Thủy, Nhập Mộc, Thổ Ti, và Kim Tỏa. Quan tài được sơn theo màu của ngũ hành đỏ, xanh dương, xanh lá, vàng và trắng bạc. Duy chỉ có cỗ quan tài của Tịch Diệt đạo tổ ở chính giữa là màu đen.

Vị trí của bọn họ cũng thuận theo quy luật sinh khắc của ngũ hành. Đại lễ nhập môn nào có thể qua loa cho có lệ.

Đứng ở phía dưới là một nhóm đệ tử mặc trang phục theo màu sắc của những quan tài kia.

Ngoài Tứ Đế của Hỏa Dung đường thì A Nhất chưa có dịp gặp các đệ tử khác.

Hắn có hơi buồn vì sẽ mãi mãi không có dịp thấy mặt những người này.

Khắc với Tứ Đế là Lục Tiên của Thủy Đường, sáu vị tiên tử xinh đẹp thoát tục. Kim đường chỉ có một nam đệ tử tóc xõa dài che kín mặt. Mộc đường là một đôi song sinh thiếu niên có gương mặt hiền hậu, đôi mắt nhắm chặt. Chỉ có bên phía cỗ quan tài của Thổ đường thì không có một bóng người.

Đám "hậu bối" này lần lượt lên tiếng vấn an tiểu sư thúc cũng giúp hắn hình dung được toàn cảnh, không còn vẻ lúng túng như lúc mới đến.

A Nhất cũng lễ độ chào mọi người. Hắn biết dù danh phận của hắn cao hơn bọn họ nhưng xét về tuổi tác, tu vi hay thiên tư, thì hắn lại thua kém quá xa.

Tịch Diệt đạo tổ từng tự hào nói rằng:

- Âm Ảnh tông chỉ thu nhận phượng mao lân giác.

Thanh niên bước đến một bước, khoanh tay cúi người:

- Đệ tử A Nhất vấn an Đạo Tổ, vấn an các vị Đường Chủ.

A Nhất chưa kịp hành lễ xong thì tiếng nói quen thuộc của Tịch Diệt đã vang lên:

- Chết chôn ở Diệu Âm cốc, sống là người Âm Ảnh tông.

Thanh âm cổ lão lạnh lùng luẩn quẩn trong hư không.

A Nhất cảm nhận được một cảm giác kì diệu khó tả len lỏi trong thân thể mình, theo bản năng cung kính nói theo:

- Chết chôn ở Diệu Âm cốc, sống là người Âm Ảnh tông.

Âm thanh của các vị đường chủ đồng loạt ngân vang:

- Minh chứng!

A Nhất quỳ xuống, lạy ba lạy, tức thì các cỗ quan tài lập tức lùi vào thông đạo không gian. Đám đệ tử cũng cúi người bái biệt A Nhất rồi rời đi theo các vị đường chủ.

Đại lễ kết thúc!

A Nhất ngẩn ngơ, cảm thấy có chút hụt hẫng bởi buổi lễ nhập môn đơn giản hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Thế nhưng khi hắn vừa quay người định rời đi thì đã bị đám đệ tử lúc nãy vây quanh, líu ríu hỏi chuyện hắn đã trải qua trong thí luyện.

Nói thật ra A Nhất cảm thấy có chút ganh tị với thân pháp của các "tiểu bối" này. Hắn không có linh căn, vô phương luyện tập các thần thông như thế.

Một trong hai thiếu niên song sinh tò mò hỏi:

- Sư thúc! Sư phụ có nói trong Mê Trì địa ngục toàn là ác thần hung tợn, làm sao người có thể bình an trở về?

A Nhất cười vui vẻ. Hắn không ngờ đau khổ lúc trước hắn phải vượt qua bây giờ lại trở thành lối tắt giúp hắn có thể kết giao với đồng môn.