Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 42

Sáng thức dậy thì anh đã đi làm rồi, nhìn phía sô pha là biết tối qua anh ngủ ở đó. Vậy là từ ngày cưới đến giờ cô vẫn chưa được ngủ với chồng nói gì đến việc ân ái sinh con. Hạ My buồn bã gọi cho tài xế riêng đưa cô đi bar uống giải sầu vì ở nhà hành hạ bé Mơ mãi cũng chán. Ra khỏi nhà bằng xe lăn nhưng đến quán bar Không Tên là cô tự đi vào như người mẫu catwalk. Cô quen đi bar Phố Tây rồi nhưng gần đây Hoàng Thông bị bắt, bar Phố Tây bị công an niêm phong điều tra nên cô chọn bar Không Tên. Đang quệt nước mắt tủi thân rót tràn li rượu thì bất chợt Hạ My bị một bàn tay cản lại.

Cô đừng uống nữa, nãy giờ cô cứ vừa khóc vừa uống hoài coi chừng say đó.

Tui uống thì kệ tui, mắc mớ gì anh. Anh là ai vậy?

Tôi là Thiên Ân. Đúng, cô uống thì không mắc mớ gì tôi nhưng tôi thấy lo cho cô.

Tại sao anh lại quan tâm tới tui mà không phải là anh ấy chứ? Tại sao hả? Huhuhu...

Cô bình tĩnh, đừng khóc nữa. Nín đi, nín đi nào.

Ngày nào cũng vậy riết thành thói quen, Hạ My đến quán bar vừa uống vừa khóc lóc kể lể với anh chủ bar đến khi say khướt. Không hiểu sao Thiên Ân lại quan tâm, lắng nghe và chăm sóc cô như vậy. Ban đầu chỉ vì anh tốt bụng quan tâm đến khách hàng rồi dần dà anh không dứt ra được. Ngày nào anh cũng chuẩn bị canh giải rượu cho cô, khuyên giải không xong thì tới lúc cô say bí tỉ anh lại dìu cô vào phòng riêng của ông chủ bar cho cô uống canh giải rượu nghỉ ngơi đến khi thấy cô khá hơn thì anh đưa cô về nhà. Nghe cô khóc kể riết với lại thường xuyên đưa cô về thì anh cũng đã hiểu hết về hoàn cảnh và tình yêu đơn phương tuyệt vọng của cô. Lạ là anh không hề ghét hay khinh thường cô mà ngày qua ngày hình như anh đã thích cô, chỉ cần một ngày cô không đến hay đến trễ là anh đứng ngồi không yên. Hạ My cũng vậy, cô không biết mình có thích cái ông chủ bar thích lo chuyện bao đồng hay không mà ngày nào cô cũng muốn đến bar để được khóc lóc kể lể với anh. Được anh lắng nghe, quan tâm, chia sẻ hàng ngày nên hình như chứng bệnh trầm cảm của cô có phần thuyên giảm.

Một hôm nọ khi cô say sỉn quá đà vì tối hôm trước cô cố tình không uống thuốc để cố gắng ân ái với chồng vì cô yêu anh và muốn có con với anh, nhưng chồng cô kiên quyết không đụng vào cô mà bỏ chạy ra khỏi phòng và không trở lại phòng của hai vợ chồng cả đêm. Cô buồn, cô cảm thấy bị tổn thương nên cô uống rất nhiều hôm đó để rồi một tai nạn nhỏ đã xảy ra khi cô quá say đã tóm lấy một nhân viên bar hỏi Thiên Ân ở đâu không thấy để cô trút bầu tâm sự. Nhân viên bar chỉ tay về phía phòng riêng của ông chủ nói ông chủ bị sốt đang nằm trong phòng. Cô ngay lập tức lao vào phòng tóm lấy Thiên Ân mà gào khóc:

Hôm nay tui rất là buồn tại sao anh không chịu nói chuyện với tui hả? Tui buồn mà sao anh lại nằm đây? Huhuhuhu...

Ơ, Hạ My, cô say nữa rồi hả? Tôi thấy mệt quá, tôi không ngồi dậy nổi đâu. Cô đừng khóc nữa mà.

Tui buồn lắm anh có biết không hả? Bộ tui không đẹp, không hấp dẫn sao? Sao anh ấy không thèm đụng tới tui, tui thèm có một đứa con mà ảnh cũng không cho. Huhuhu...

Hạ My, bình tĩnh, bình tĩnh lại. Không khóc nữa. Nghe lời tôi, đừng nghĩ đến chuyện đau khổ nữa.

Anh nhìn xem đi có phải tui không đẹp, không hấp dẫn không?

Đừng, Hạ My, cô điên rồi hả? Đừng, mặc quần áo vào. Ngoan, nghe lời, không được cởi quần áo ra như vậy biết chưa?

Đến anh cũng không thèm tui sao? Anh cũng chê tui sao. Hôm nay tui nhất định phải trở thành đàn bà. Tui sẽ cho anh thấy ân ái với tui tuyệt vời như thế nào.

Đừng, Hạ My, dừng lại. Đừng như vậy mà. Tôi đang rất mệt, dừng lại đi đừng tổn thương bản thân mình nữa mà. Xin cô đó.

Mặc cho Thiên Ân cố gắng giãy giụa ngăn cô lại, nhưng cô đang say cộng với tổn thương sâu sắc nên thô bạo lột hết quần áo của người bệnh nằm trên giường, cô điên cuồng khiêu khích tất cả điểm nhạy cảm trên người anh. Thiên Ân không muốn lợi dụng lúc cô say mà tổn thương cô vì anh thật sự đã thích cô nên anh cố gắng dùng hết sức yếu ớt mà ngăn cản cô nhưng sức của người đang sốt 39 độ cộng với bản năng đàn ông khi bị khiêu khích toàn điểm nhạy cảm đã làm anh nhanh chóng rơi vào trạng thái mất kiểm soát, toàn thân tê dại theo từng nhịp lên xuống của Hạ My. Đêm hôm đó Hạ My đã thật sự trở thành đàn bà và thật sự đã thăng hoa với một người đàn ông, nhưng rất tiếc lại không phải là người chồng mà cô hết mực yêu thương.