Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 8

DJ Thông không dám đuổi theo nên cười đắc ý quay vào nựng người yêu:

Thằng chó đó bị anh đánh te tua, chạy mất rồi. Không bao giờ nó dám bén mảng tới đây nữa đâu. Ngay sáng mai mình đi đăng ký kết hôn nhé em yêu.

Hức hức.... dạ, nhưng mẹ em, hức ..... hức...

Xê ra, tôi cấm cô gọi tôi là mẹ. Tôi không có đứa con gái hồ ly như cô. Các người sẽ bị quả báo.

Mẹ, con xin mẹ đừng đi bỏ con mà, hu hu..... mẹ hãy nghe con giải thích mà, huhu.....

Tiểu Yến, nghe lời anh, đừng khóc nữa. Rồi mẹ sẽ hiểu, khi mẹ nguôi giận thì mình sẽ tìm mẹ năn nỉ. Giờ ngoan, vào nghỉ ngơi với anh để sáng mai mình đi đăng ký kết hôn sớm.

Dạ, hức hức....

Bà Linh Phi bần thần nhìn khuôn mặt hốc hác, đầu quấn băng kín của đứa con trai bảo bối. Vừa lẩm nhẩm cảm tạ trời phật đã giúp đỡ bà cho vệ sĩ riêng mà bà sắp xếp bám theo Đình Quân cứu sống anh khi anh bị đánh gục. Bà cũng thầm trách bản thân mình khi xưa đã không kiên quyết ngăn cản anh đến cùng không được yêu con hồ ly đó mà bà lại tức giận bỏ mặc anh nên mới ra nông nổi này. Nghĩ đến chuyện suýt nữa là mất đi đứa con trai duy nhất, bà ôm mặt khóc nức nở.

Đình Quân tỉnh lại, thấy mẹ đang khóc, anh đưa đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh rồi bắt đầu kích động la hét đập phá. Kể từ đó mặc cho bà Linh Phi đưa anh đi chạy chữa khắp các nước nhưng cúi cùng cũng đành chấp nhận con trai mình đã biến thành một người hoàn toàn khác. Một người bị bệnh ám ảnh tâm lý.

Đình Quân vẫn đẹp trai phong độ ngời ngời. Thông minh không ai sánh bằng, anh nhận lại chức chủ tịch và giúp công ty phất lên như diều gặp gió. Nhưng anh lại rất dễ nổi điên mất kiểm soát nếu anh thấy bất kì cô gái nào có dáng dấp giống Tiểu Yến hoặc khi mẹ anh nhắc đến việc mai mối cưới vợ. Khi anh nổi điên thì rất đáng sợ, mắt anh long lên đỏ ngầu, tim đập nhanh, đầu đau như búa bổ. Nếu không tìm cách xoa dịu cơn điên của anh thì anh sẽ nhanh chóng ngất đi và nằm bẹp giường vài ngày liền vì đau. Bà Linh Phi rất sợ điều này nên bà luôn tránh tuyệt đối những chuyện có thể làm anh lên cơn.

Một ngày nọ, bà Linh Phi mời về tiến sĩ tâm lý giỏi nhất nước để mong tìm ra giải pháp. Sau khi tìm hiểu và đánh giá trắc nghiệm, vị tiến sĩ đề nghị giải pháp lấy độc trị độc, đối diện chấn động để tâm lý làm quen dần và ổn định dần. Ban đầu bà Linh Phi rất e ngại lo lắng nhưng hết cách nên bà cũng muốn thử. Bà lật tung mọi miền đất nước, cuối cùng bà cũng tìm được 1 cô gái miền sơn cước, da bánh mật, nhỏ nhắn với khuôn mặt hao hao giống Tiểu Yến. Cô bé 18 tuổi tên là Mơ, không được học hành sinh ra trong gia đình đông con nheo nhóc. Bà Linh Phi xây nhà mới và cho ba mẹ cô bé Mơ 3 tỉ như là mua đứt cô về làm giúp việc cho nhà bà. Bé Mơ thấy ba mẹ, các em có nhà mới, có cơm ăn, các em được đi học thì ngoan ngoãn đi theo bà chủ và vâng lời bà vô điều kiện vì bà Linh Phi dọa nếu bé Mơ làm không tốt, không nghe lời hay bỏ trốn thì bà chủ sẽ lấy lại hết mọi thứ và còn bắt đền cả nhà cô bé.

Như thường lệ Đình Quân lái xe về nhà với tâm trạng hơi mệt mỏi vì công việc quá nhiều. Anh đi thẳng vào phòng ngủ nằm dài trên sô pha nghĩ ngợi. Thật ra hôm nay tâm trạng anh không tốt không phải vì quá nhiều việc mà vì anh nhớ.... không biết anh có hận không nhưng anh rất nhớ người ấy. Từng giọt nước mắt chảy dài, anh ước gì gặp lại người ấy anh sẽ ôm cô vào lòng và giữ cô thật chặt. Bé Mơ được lệnh của bà chủ rón rén bưng chậu nước ấm vào phòng cậu chủ để lau mặt và chân cho cậu. Con bé lấm lét tiến lại người đàn ông đang nằm dài trên sô pha mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Bé con đặt chậu nước xuống, vắt nhẹ khăn và lau mặt cho cậu chủ. Đình Quân hơi giật mình vì ai đó chạm vào mặt mình. Anh xoay mặt nhìn người bên cạnh. Đập vào mắt anh là hình dáng người ấy... Con tim thì đập rộn ràng muốn ôm người ấy vào lòng thật chặt nhưng đầu anh lại đau và sục sôi giận dữ.