Hoa Đào Nhỏ

Chương 20

Hai người thân mật một hồi, Hứa Tư Đình đẩy anh ra nhưng lại bị Tống Lâm túm cổ áo lại.

Sao Tống Lâm lại kích động thế nhỉ.

Hứa Tư Đình thầm cảm thấy may mắn vì mình đã mặc váy dài tới đây, là kiểu váy dài tới tận mắt cá chân, khiến Tống Lâm không thể nhấc lên.

Tống Lâm thở hồng hộc, không định tha cho cô, vẫn còn muốn tiếp tục áp tới. Dụ/c vọng ngày càng dâng trào trong căn phòng này, anh thật sự biến thái.

Tống Lâm cụp mắt, muốn kiềm lại cơn dụ/c vọng như lửa cháy của mình lại, nhưng sau đó lại nhìn thấy đôi môi đỏ mọng và đôi xương quai xanh để lộ ra ngoài của Hứa Tư Đình, anh nheo mắt, lựa chọn đè cô tới tấp.

Dường như đang đè nặng cả thanh xuân của mình.

Hứa Tư Đình bị sự nồng nhiệt của anh dọa sợ, cũng không phải là cô không muốn, nhưng mà dưới tầng còn có người, nếu bố mẹ anh đột nhiên nhìn thấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm cô là một đứa con gái không biết tiết chế.

Nghĩ vậy, Hứa Tư Đình ngửa đầu ra đằng sau, khẽ mở miệng, “Có, có người.”

Tống Lâm dừng lại, ôm chặt cô vào lòng, hơi thở nóng rực của anh phả tới tai Hứa Tư Đình.

“Chúng ta đi xuống đi.”

Tống Lâm dần bình phục lại, chỉnh lại quần áo tử tế cho Hứa Tư Đình, “Để anh đi toilet chút đã.”

Hứa Tư Đình thở phào một hơi, cảm giác như mình vừa mới tránh được một kiếp nạn. Tống Lâm đã chạy vào nhà vệ sinh ở trong phòng ngủ của anh, Hứa Tư Đình ra khỏi phòng tranh, hít vào thở ra, hít vào thở ra… Cô cứ lặp lại mấy lần như thế rồi mới xuống tầng.

Ôn Di đang bày đồ ăn lên bàn, thấy cô xuống thì cười tươi, “Còn hai món đồ ăn nữa là xong rồi đó con.”

“Vâng ạ, con không vội ạ.”

Ôn Di nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ tươi cười của bà dần lớn hơn, “Con lau son môi rồi.”

Nói xong bà liền quay lại bếp.

Hứa Tư Đình đơ mất một giây, giờ cô còn muốn độn thổ hơn cả hồi trước.

Một lúc lâu sau Tống Lâm mới xuống, thấy Hứa Tư Đình lại muốn sáp tới ôm cô.

Hứa Tư Đình bảo anh, “Chú cô còn đang ở đây đó.”

Vừa lúc ba Tống đang bưng thức ăn ra nghe thấy, không giữ vẻ mặt nghiêm nghị như lúc trước nữa, vui vẻ nói: “Không sao đâu Tư Đình, hai đứa cứ tự nhiên như ở nhà đi.”

Hứa Tư Đình nghe ông nói vậy thì đỏ mặt, thầm véo lưng Tống Lâm một cái, trừng mắt, “Đều tại anh!”

Tống Lâm cũng không né, mỉm cười hôn trán cô một cái, khiến Hứa Tư Đình hoàn toàn bối rối.

Một bữa cơm kết thúc trong sự vui vẻ, Ôn Di muốn hai người ở lại nghỉ ngơi một đêm, tới mai rồi về. Hứa Tư Đình vốn không muốn đồng ý, nhưng có lẽ là do hành động của Tống Lâm ở phòng tranh hôm nay, trực giác mách bảo cô rằng nơi đây là chỗ an toàn hơn, lập tức đồng ý với lời đề nghị của Ôn Di.

Hứa Tư Đình vừa mới mở miệng định nói đã bị Tống Lâm đưa tay bịt miệng, đôi mắt to tròn của cô phảng phất sự thất vọng.

Tống Lâm viết, “Con về còn có việc.”

Ôn Di thấy bọn họ có việc cũng không nằng nặc đòi giữ lại, “Được, vậy lần sau hai đứa lại về chơi nhé.”

Tống Lâm gật đầu, lôi Hứa Tư Đình không tình nguyện ra cửa. Ôn Di nhìn hai người dần đi xa, vẻ mặt tươi tỉnh, “Nuôi heo bao nhiêu năm cuối cùng cũng tới ngày biết gặm cải trắng rồi.” Ba Tống lại nghĩ bụng: Không hổ là con ta, rất có phong phạm của ta ngày xưa.

Sau khi lên xe của Tống Lâm, Hứa Tư Đình lén lút nhắn tin cho Thời Bồi: [Tối mình đến nhà cậu nhé.]

Thời Bồi: [Mình đang ở nhà lão Cao.]

Hứa Tư Đình thở dài, Thời Bồi lại nhắn tới: [Sao thế, cãi nhau với Tống Lâm à?]

Hứa Tư Đình: [Không phải, hiện giờ anh ấy cứ như sói đói ấy.]

Thời Bồi: [À~~~ Không sao đâu, cứ nhào tới thôi, các cậu hẹn hò cũng mấy tháng rồi còn gì, làm sao mà phải sợ.]

Sao lại không sợ cho được! Đầu ngón tay Hứa Tư Đình xoắn xuýt, gõ cả một tràng dài tin nhắn, nhưng cuối cùng lại xóa bỏ hết. Thời Bồi không chờ cô trả lại đã nhắn một tin tới: [Trước hôn nhân cậu không thử chút, làm sao biết được người ta có được không!]

Lại còn được với không được!

Hứa Tư Đình nhắn icon giơ ngón cái tới, quyết định không nói chuyện với cô bạn thân nữa. Bên ngoài trời đã tối hẳn, đèn đường vụt qua, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hứa Tư Đình lại đưa mắt nhìn háng Tống Lâm, trên mặt nóng như lửa đốt, mỗi lần Tống Lâm thân mật với cô, nơi đó luôn chống người cô.

Thực sự phải thử chút sao?

Hứa Tư Đình u sầu, ánh mắt ai oán, “Tống Lâm, anh phải nhẹ chút đó.”

Tống Lâm đang lái xe nghiêm túc, nghe vậy liền nhìn cô một cái, đưa tay đang rảnh ra sờ lên tay Hứa Tư Đình, từng ngón chọc kẽ tay, rồi đợi tới khi mười ngón tay đan vào nhau, anh đưa tay cô lên miệng mình hôn một cái.

Xuống xe, Hứa Tư Đình nhìn chiếc Cadillac bên cạnh mình, nhận thấy không gian trong xe thật lớn. Trong đầu Hứa Tư Đình không khỏi nẩy ra mấy ý nghĩ đen tối. Tống Lâm kéo cô đi, “Đi thôi.”

Hai người tiến vào thang máy, về nhà của Tống Lâm.

Hứa Tư Đình ngày càng hồi hộp, mãi cho tới khi cô tắm rửa xong xuôi, nằm ở trên giường rồi, tâm vẫn còn chưa tĩnh.

Tống Lâm tắm xong liền nằm xuống cạnh Hứa Tư Đình, ôm cô vào lòng. Anh lắng nghe nhịp tim đang gia tốc của cô, cong khóe miệng, rõ ràng là sợ muốn chết mà lại cứ cọ cọ ở lồng ngực anh.

Thật sự là không nỡ buông tay chút nào.

Một hồi lâu sau, Tống Lâm vẫn chỉ ôm cô, không còn động tác kế tiếp. Hứa Tư Đình quay đầu, thấy Tống Lâm đã nhắm nghiền hai mắt, hô hấp ổn định, Hứa Tư Đình trợn mắt, anh đã ngủ rồi sao.

Cảm giác mình vừa mới tự biên tự diễn khiến cô trở nên lúng túng. Hứa Tư Đình co người, vừa nghĩ ngợi lung tung vừa dần chìm vào giấc ngủ. Chờ tới khi cô đã thở đều đều, Tống Lâm mới mở mắt ra, ôm chặt người trong lòng hơn chút, một đêm bình yên cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau, anh chỉ hôn một chút, không còn gì khác.

Ngày hôm sau nữa, anh chỉ hôn chỉ sờ một chút, không còn gì khác.

Hứa Tư Đình khó hiểu, vội vàng nhờ quân sư quạt mo của mình phân tích tình hình. Thời Bồi nhanh mồm nhanh miệng: Giờ tớ đã vỡ lẽ rồi, cậu còn giống sói đói hơn cả Tống Lâm.

Hứa Tư Đình cạn lời, hình như là thế thật.

Cuối cùng Thời Bồi nói: Nếu thực sự không được thì cậu chủ động đi, nhào tới, tớ tin chắc Tống Lâm mắc lưới luôn.

Lời của quân sư quả nhiên chí lý, nhưng Hứa Tư Đình vẫn có chút kinh hãi. Tối đến, Tống Lâm lại ôm ôm hôn hôn như thường lệ. Hứa Tư Đình đã quen lề thói, kệ anh xoay qua xoay lại, dù sao thì cũng có phần tiếp theo đâu.

Bỗng nhiên người cô mát lạnh, áo ngủ đã bị vén lên.

Hứa Tư Đình giật mình, đôi mắt lơ mơ của cô mở ra nhìn Tống Lâm, “Anh làm gì đó?”

Tống Lâm chỉ cười, nhưng đôi con ngươi đã nhuốm màu dụ/c vọng. Hứa Tư Đình nhận ra anh có chút gì đó không đúng lắm, lí trí đột nhiên quay về, cản lại cái tay đang sờ mó của anh, “Anh chuẩn bị gì chưa?”

Tống Lâm hiểu ý cô, vươn tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một hộp bao cao su.

Hứa Tư Đình líu lưỡi, “Anh chuẩn bị từ khi nào thế?”

“Hôm sau ngày về.”

Hóa ra là sói đói vẫy đuôi mai phục bé thỏ trắng, đơn giản là anh chỉ cần lừa Hứa Tư Đình chút là đã thành công.

Cô có suy nghĩ gì Tống Lâm cũng kệ, giờ anh chỉ biết là anh không thể đợi được nữa. Quần áo của hai người dần được cởi bỏ hết, Hứa Tư Đình không dám mở mắt nhìn Tống Lâm khỏa thân, cả người cô cũng bắt đầu hơi tê dại.

Tống Lâm nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, cúi người hôn cô đầy dịu dàng và thương yêu.

Sau một đêm tưởng chừng như hoang đường, Hứa Tư Đình đã bị Tống Lâm ăn sạch từ ngoài vào trong, hiện giờ cô đang nhũn người ở trên giường, còn chẳng thể mở nổi mắt. Tống Lâm lại có vẻ thỏa mãn, ghé người hôn lên tóc mai cô. Hứa Tư Đình đánh anh một cái để đẩy anh ra, giọng nói khàn khàn, “Đừng làm loạn nữa.”

Cô bại trận rồi, Tống Lâm quá được ấy chứ.

Hứa Tư Đình bỗng nhớ tới lời Thời Bồi lúc trước: Đàn ông được cho ăn no, nói gì nghe nấy. Hứa Tư Đình cũng muốn thử xem, cô nằm trong vòng tay anh, lúc trở mình lập tức đau tới nhíu mày, cái gã đáng đánh này, đã nói là làm nhẹ thôi mà còn mạnh bạo như thế.

Tống Lâm nhìn cô.

Hứa Tư Đình hắng giọng, “Sáng mai em muốn ăn bánh bao súp với đậu hũ non, anh mua cho em đi.”

Anh gật đầu.

“Trưa em muốn ăn vịt quay Vương Ký.”

Gật tiếp.

“Tối em muốn ăn Phật nhảy tường của khách sạn Bách Hoa.”

Tống Lâm lại gật đầu. Quả nhiên là ngoan ngoãn phục tùng, Hứa Tư Đình lại nói thêm, “Em muốn về nhà mình ngủ vài ngày.”

Sau đó cô dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Tống Lâm, thật đáng tiếc, Tống Lâm lắc đầu.

Bởi vậy, có thể nhìn ra lời Thời Bồi nói không thể tin hoàn toàn.

Tống Lâm cười, lấy tập giấy từ tủ đầu giường ra, viết, “Yên tâm, anh sẽ để em dưỡng thân thể vài ngày.”

“Đồ dâm dê.”

Tống Lâm nhún vai, lại sáp tới gần, dọa cho Hứa Tư Đình liên tục xin tha. Hai người nhốn nháo một hồi xong, đêm dài mới trở nên yên tĩnh, trên giường cũng không còn tiếng động gì, Hôm sau, Hứa Tư Đình nhìn vết dâu tây trên cổ, chậc lưỡi, nói, “Em làm thế nào để ra ngoài gặp mặt người ta bây giờ.”

Trái lại, Tống Lâm thích thú vô cùng, “Là của anh mà.”

“Vâng vâng vâng, của anh được chưa.” Hứa Tư Đình bất lực đành phải chiều anh, Tống Lâm mỉm cười.

Bên ngoài trời đang đổ mưa, tí tách từng giọt. Hứa Tư Đình vùi mình trên ghế sô pha nghe tiếng mưa rơi, ăn từng viên ô mai Tống Lâm đút cho, thư thái vô cùng. Tối đến, cô lại bị Tống Lâm dụ dỗ, rơi vào bể ái tình. Nhưng hình như trên tay cô lại có thêm một thứ gì đó.

Hứa Tư Đình nhìn sang, trên ngón vô danh ở tay phải của cô bỗng có thêm một chiếc nhẫn vàng óng đính kim cương.

Tống Lâm nâng người lên, trong mắt tràn ngập hình bóng cô, đôi môi hồng hào của anh bỗng mấp máy, Hứa Tư Đình dường như đã nghe được lời nói động lòng người nhất từ trước tới nay. Anh nói: Hứa Tư Đình, gả cho anh nhé!

Vành mắt cô đột nhiên ướt át, Hứa Tư Đình đột ngột vùng người lên, đè Tống Lâm xuống dưới, hai tay đặt ở hai bên người anh. Cô nhìn anh một hồi, sau khi hôn nhẹ lên chiếc nhẫn cô mới nói:

“Được.”

Từ nay về sau, bất kể xuân hạ thu đông, dù ngày hay đêm, đều sẽ có một người luôn chăm sóc, quan tâm tới anh.

Mà điều này đúng là thứ mà Tống Lâm mong muốn.