Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 135

Cung Ứng Huyền đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cây cối đang đâm chồi nảy lộc bên ngoài. Năm đến rồi lại năm đi, đông qua, xuân tới, cứ héo mòn rồi lại hồi sinh từ năm này qua năm khác. Người ta có câu kiếp người như cây cỏ, thực tế chỉ sợ còn không bằng cây cỏ, nếu có thể làm lại hết lần này đến lần khác, nhân gian đã chẳng còn bi kịch.

Tuy vậy, cũng sẽ chẳng còn cả niềm vui.

Đôi mắt Cung Ứng Huyền dần dần mất tiêu cự, tâm tư hắn nhảy số liên tục giữa những suy nghĩ miên man và Nhậm Diệc, đầu óc rối bời.

Sau lưng truyền đến một chuỗi tiếng bước chân vững chãi, Cung Ứng Huyền lập tức tỉnh táo lại. Hắn quay đầu, thấy Nhậm Diệc đang đứng ngay sau mình.

Bên trong có mở lò sưởi, Nhậm Diệc chỉ diện một chiếc áo len mỏng màu xám, chất liệu mềm mại ôm sát phác họa từng đường nét khỏe khoắn và săn chắc, mái tóc ngắn ngủn, khuôn mặt trơn bóng, xương quai xanh gồ ghề, mang lại cảm giác vừa sạch sẽ, nhẹ nhàng, lại vừa khoan khoái, cuốn hút đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

Nhậm Diệc nhẹ nhàng xoay cằm, ra hiệu cho Cung Ứng Huyền đi cùng mình.

Cung Ứng Huyền đi tới, hít sâu, có chút căng thẳng.

Đến cửa, Nhậm Diệc nói: "Tôi đã nói với cha rồi, ông ấy rất bình tĩnh, chúng ta cùng nhau ngồi xuống tâm sự đi."

"Ừ."

Nhậm Diệc xoay người muốn mở cửa, Cung Ứng Huyền lại nắm chặt tay anh. Nhậm Diệc sững sờ, quay đầu lại nhìn hắn.

Cung Ứng Huyền nhìn vào mắt anh chăm chú: "Kỳ thực, trong lòng tôi vẫn tin lão đội trưởng trong sạch."

Nhậm Diệc không đáp.

"Chỉ cần nhìn anh, là có thể tưởng tượng được cha mẹ anh là người thế nào." Ánh mắt của Cung Ứng Huyền có chút u ám, "Chỉ là tôi... Tôi gấp quá, không thể bỏ qua bất cứ một manh mối khả thi nào." Cha mẹ phải tốt đẹp biết bao nhiêu, mới có thể nuôi nấng Nhậm Diệc nên người như vậy.

Trái tim Nhậm Diệc mềm ra, anh nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay Cung Ứng Huyền: "Nói những lời này với cha tôi đi."

Lúc đi vào phòng ngủ, Nhậm Hướng Vinh đang ngồi đối mặt bọn họ, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh.

Cung Ứng Huyền đã từng nhìn rất nhiều bức ảnh của Nhậm Hướng Vinh, nhưng đây mới là lần đầu đích thân gặp, thật ra cũng không phải lần đầu, chỉ là "lần đầu" của 19 năm trước kia, hắn đã hoàn toàn không còn nhớ rõ.

Nhậm Hướng Vinh cũng quan sát Cung Ứng Huyền, ánh mắt vừa bình thản lại trầm tĩnh.

Nhậm Diệc ho nhẹ một tiếng: "Cha, cậu ấy chính là..."

Nhậm Hướng Vinh gật đầu: "Ngồi đi."

Cung Ứng Huyền ngồi xuống, vừa định mở miệng, Nhậm Hướng Vinh đã nhìn hắn với vẻ xúc động: "Ôi chà, đứa bé nhỏ xíu năm đó, ấy thế mà giờ nhìn còn cao hơn cả con trai của ta rồi."

Cung Ứng Huyền nhìn thằng vào Nhậm Hướng Vinh, trịnh trọng nói: "Đội trưởng Nhậm, cháu muốn tạ lỗi với ngài, thật xin lỗi."

Nhậm Hướng Vinh xua tay: "Không sao, ta hiểu được cháu. Đời ta ấy mà, đã từng chứng kiến rất nhiều nạn nhân lẫn người may mắn còn sống sót rồi, đa phần họ đều không thể sống một cuộc đời êm ả được. Cháu không những không đi sai đường, trái lại còn trở thành cảnh sát, biến nỗi đau thành sức mạnh để cứu, bảo vệ, và giúp đỡ thêm nhiều người vô tội, một việc chẳng hề dễ dàng, thật hiếm có biết bao."

Cung Ứng Huyền ngỡ ngàng nhìn Nhậm Hướng Vinh, trái tim không ngừng rung động. Đây chính là cha của Nhậm Diệc, dù có ngồi xe lăn và già nua, vẫn khoan dung độ lượng và mạnh mẽ đến nhường ấy. Đây chính là cha của Nhậm Diệc, bọn họ quá giống nhau.

Nhậm Diệc mỉm cười, trong lòng cũng không khỏi vui mừng. Đáng lẽ anh phải sớm nghĩ cha mình có tấm lòng bao dung, chất phác và sáng suốt đến nhường nào chứ, cứ nhìn vào lòng dũng cảm không chùn bước trước mọi tình huống hiểm nguy của ông là thấy. Bởi vậy chuyện này, ít ra cũng không quá nghiêm trọng như anh vẫn tưởng.

Lòng Cung Ứng Huyền lại ngập tràn xấu hổ, hắn thấp giọng nói: "Đội trưởng Nhậm, cảm ơn ngài."

"Không sao đâu, bây giờ việc bắt hung thủ là ưu tiên hàng đầu, ta có thể giúp được cỡ nào thì hay cỡ đó."

"Không, cháu muốn cảm ơn ngài, vì năm đó đã cứu cháu." Cung Ứng Huyền run giọng nói, "Cháu vẫn luôn muốn đứng trước mặt ngài để nói, thế nhưng cháu, cháu không dám. Không chỉ là do cháu... nghi ngờ ngài."

"Ta hiểu cả mà." Nhậm Hướng Vinh điềm đạm đáp, "Chẳng có một ai là nguyện ý nhớ lại quá khứ đau buồn, cháu một mặt không muốn nhớ, một mặt lại bị ép phải nhớ. Cháu rất kiên cường."

Cung Ứng Huyền chỉ cảm thấy nỗi xót xa xộc thẳng lên mũi, hắn cúi đầu xuống.

"Ta thật sự rất muốn giúp cháu, ta biết Nhậm Diệc cũng đang hỗ trợ cháu, nhưng đầu óc ta bây giờ chẳng chịu nghe lời ta nữa rồi." Nhậm Hướng Vinh nói với vẻ tiếc nuối, "Cháu có thể đặt câu hỏi cho ta, bất cứ câu gì, không phải kiêng kị, dù có phải chất vấn ta như một nghi phạm cũng được. Ta muốn tranh thủ giúp cháu một chút."

"Lão Nhậm, cha đã giúp rất nhiều lần rồi mà." Nhậm Diệp xoa lưng cho ông, "Không cần phải nặng lòng."

Nhậm Hướng Vinh nhìn sang con trai mình, kiên định nói: "Cái ác không thể đánh bại cái thiện, các con nhất định sẽ thắng."

Cung Ứng Huyền điều chỉnh lại hô hấp của mình, lấy một cuốn sổ và bút ghi âm từ trong cặp tài liệu ra: "Đội trưởng Nhậm, cháu muốn thay mặt toàn đội cảnh sát lẫn cá nhân mình, lần thứ hai gửi lời cảm ơn tới ngài."

Nhậm Hướng Vinh gật đầu: "Đến đây đi."

- ---

Bọn họ nói chuyện gần tròn ba tiếng, mãi tới khi Nhậm Hướng Vinh lộ rõ vẻ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.

Cung Ứng Huyền khép notebook, lại nói cảm ơn lần nữa, cũng ngập ngừng hỏi: "Đội trưởng Nhậm, cháu còn một câu hỏi cuối cùng."

"Cháu cứ nói."

Cung Ứng Huyền dồn hết dũng khí, hỏi: "Bỏ tất cả các dữ kiện cùng bằng chứng sang một bên, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của ngài, sau khi tiến vào nhà cháu, ngài có cảm giác gì? Ngài có cảm thấy, ba cháu, ông ấy sẽ phóng hỏa không?"

Nhậm Hướng Vinh lắc đầu: "Lúc ta lên tầng hai tìm cả nhà, thì ba của cháu, ông ấy dùng..." Ông ngập ngừng, nói với vẻ xót xa, "Ông ấy dùng chính thân mình để che chở cho các cháu. Đó là một cơn đau mà không một ai có thể chịu đựng được, nhưng ông ấy không hề né tránh dù chỉ một bước. Ta không tin một người như vậy sẽ làm hại người nhà của mình."

Cung Ứng Huyền sững người, ngay sau đó, hắn quay mặt đi, đứng lên, thấp giọng nói; "Vậy cháu xin phép đi trước, cảm ơn ngài." Hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Nhậm Diệc nhìn theo bóng lưng của Cung Ứng Huyền, đồng thời quay sang cha anh: "Lão Nhậm..."

"Con đi đi." Nhậm Hướng Vinh khẽ vươn vai, "Cũng đến lúc ta cần ngủ một giấc rồi."

"Tới đây, để con dìu cha lên giường." Nhậm Diệc dìu Nhậm Hướng Vinh tới tận giường, cởi dép, đắp kín chăn, hỏi, "Cha có mệt không?"

"Vẫn ổn, không sao, hai đứa cứ đi đi."

Nhậm Diệc hít sâu: "Gần đây cha vẫn mơ thấy đồng đội năm đó ạ?"

Ánh mắt Nhậm Hướng Vinh ngập tràn hồi ức: "Nhưng không nhiều như hồi trước, chắc ảnh hưởng của thôi miên đã giảm bớt rồi."

"Nếu cha còn chỗ nào không thoải mái, chúng ta cứ đi bệnh viện, tuyệt đối đừng có gạt con."

"Không sao, con yên tâm đi." Nhậm Hướng Vinh lại nói, "Đứa bé kia cũng chịu đựng nhiều rồi, gặp cảnh đả kích lớn như vậy, đừng nói trẻ con, đến người lớn còn suy sụp. Con giúp nó là phải rồi, nếu người chúng ta trợ giúp đều có thể trở thành một nhân tài có ích cho đời như thế, âu cũng chẳng khác việc chúng ta gián tiếp giúp đỡ thêm nhiều người khác."

Trong lòng Nhậm Diệc cảm động khôn tả, anh gật mạnh đầu: "Cha nói rất đúng."

"Đi đi." Nhậm Hướng Vinh sực nhớ ra gì đó, "À, lần sau nhớ mang cho ta một ít bánh quẩy nóng với sữa đậu nành của Nam Nhị Hồ, ta hơi thèm hương vị đó."

Nhậm Diệc cười nói: "Không thành vấn đề, thêm một phần gan xào trên phố Cát Tường nữa nhé."

Nhậm Hướng Vinh cũng nở nụ cười.

Sau khi Nhậm Diệc ra ngoài, anh tìm nửa ngày mới thấy Cung Ứng Huyền đang đứng trên sân thượng.

Nhìn bóng lưng dường như tỏa ra nỗi cô độc khôn cùng kia, Nhậm Diệc cũng bất giác nhón nhẹ bước chân.

Nghe được tiếng bước chân, Cung Ứng Huyền xoay mặt qua.

Vành mắt hắn hồng hồng, sống mũi cũng ửng hồng, không biết là do bị lạnh hay vừa mới khóc.

Nhậm Diệc đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu sau này cậu nghĩ ra câu hỏi gì nữa, cứ trực tiếp tới hỏi cha tôi, hỏi một cách quang minh chính đại. Có điều bây giờ ngoại trừ lúc ngủ ra, ông ấy chỉ có một nửa thời gian là tỉnh táo, cậu phải thử vận may vậy."

Cung Ứng Huyền khàn giọng nói: "Đưa đội trưởng Nhậm về bệnh viện của tôi đi."

Nhậm Diệc lắc đầu: "Đáng ra tôi không nên nhận loại quà tặng này ngay từ đầu, hơn nữa bây giờ dù tôi có chấp nhận, cha tôi cũng sẽ không đồng ý đâu, ông ấy biết rõ là có chuyện gì mà."

Gương mặt Cung Ứng Huyền lộ vẻ xấu hổ không hề che giấu.

"Cậu đã lấy được thông tin hữu ích nào chưa?"

"Tôi trở lại sẽ thu xếp lại file ghi âm một chút, có thể ông ấy đã đề cập đến những chi tiết nhỏ mà chúng ta, thậm chí cả ông ấy cũng quên."

"Được." Nhậm Diệc lướt nhìn đồng hồ đeo tay, "Vậy chúng ta trở về thôi."

Cung Ứng Huyền có chút mờ mịt hỏi: "Trở về đâu?"

Nhậm Diệc hơi run, nhìn ánh mắt trống rỗng của Cung Ứng Huyền, trong lòng anh dấy lên một nỗi đau không tên.

Cung Ứng Huyền khẽ bảo: "Ba tôi che cho chúng tôi, mẹ lại che cho tôi và chị, chị thì che cho tôi, lúc ngọn lửa ập đến, tôi trốn ở góc phòng, chỉ có mình tôi không hề hấn gì."

Nhậm Diệc hé miệng muốn an ủi hắn, song cũng không biết nên nói gì.

"Những năm này tôi thường xuyên băn khoăn, tại sao phải là phóng hỏa. Mẹ tôi xưa giờ không tham dự việc kinh doanh của công ty, tôi và chị vẫn còn nhỏ, nếu như đối phương muốn diệt khẩu ba tôi, vì sao ngay cả chúng tôi cũng không thể buông tha, vì sao lại chuốc lấy rủi ro lẫn phiền phức lớn đến vậy, chọn dùng thủ đoạn như thế." Vẻ mặt Cung Ứng Huyền có vài phần chai sạn, "Đến nay tôi vẫn không hiểu, có lẽ chỉ bắt được hung thủ mới biết được. Nhưng bất kể là do bị sai khiến hay tự hắn ta muốn vậy, đây đều là quyết định của riêng hắn. là sự ác độc mà tôi không tài nào hiểu được. Sau này khi đã lớn, tôi mới ngộ ra, có một số điều ác chẳng cần đến lý do. Thay vì nỗ lực đi tìm hiểu,  thì việc ngăn chặn và trừng trị bọn chúng còn quan trọng hơn, đây chính là lý do tôi trở thành cảnh sát."

Nhậm Diệc khẽ nói: "Cậu có động lực trở thành một cảnh sát chính hiệu hơn bất cứ ai, cậu cũng làm được rồi mà."

Cung Ứng Huyền đưa mắt nhìn Nhậm Diệc, rầu rĩ nói: "Tôi còn chưa đủ tốt, tôi đã dùng phương thức không hay ho gì để tổn thương anh và cha anh, vậy mà hai người vẫn giúp đỡ tôi... Xin lỗi."

Nhậm Diệc nhìn thẳng hắn, bình tĩnh nói: "Cha tôi không trách cậu, tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi của cậu."

Vành mắt Cung Ứng Huyền đỏ lên, không kìm được mà ôm lấy Nhậm Diệc, hắn cứ ôm chặt, thật chặt như vậy, giống như ôm lấy tất cả những gì mình đang có.

Nhậm Diệc vỗ vỗ lên lưng Cung Ứng Huyền, anh không giấu nổi nỗi xót xa trong lòng: "Những năm này cậu vất vả rồi, tôi có linh cảm tất cả sắp kết thúc, cũng như cha tôi nói, chúng ta sẽ chiến thắng thôi."

Cung Ứng Huyền nhắm hai mắt lại, để mặc cho nước mắt lăn dài trên má.