Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 161

Nhậm Diệc nhìn công trường tối đen như mực trước mắt xuyên qua cửa sổ xe, không hiểu lắm: "Em tới chỗ này làm gì?"

"Lấy đồ."

"Lấy gì vậy?"

"Đồ để chế tạo bom."

Nhậm Diệc biến sắc: "Cái gì?"

Cung Ứng Huyền nói: "Súng của em chỉ có bảy viên đạn, không đủ đối đầu với bọn chúng."

"Em muốn làm gì cơ?" Nhậm Diệc căng thẳng nhìn Cung Ứng Huyền.

"Bạch Diễm đã cho em biết tung tích đồng bọn của hắn ta, em muốn đi tìm hắn."

"Tên kia, có phải là kẻ có khả năng phản trinh sát, bỏ xa tất cả sự truy lùng của cảnh sát không?"

Cung Ứng Huyền gật đầu: "Hắn ta chính là lính đặc công xuất ngũ kì cựu, mật danh là Hoàng Diễm, rất nhiều chuyện dơ bẩn đều do hắn làm. Ngoài ra, mật danh của Trương Văn là Tranh Diễm, là người bọn chúng cố ý gài vào bên trong hệ thống, chính là để dò la tin tức và che đậy một số chứng cứ phóng hỏa. Hồng Diễm và Tranh Diễm đều có vài người, nhưng từ Bạch Diễm trở lên chính là danh hiệu dành riêng cho một cá nhân nào đó thôi. Người phụ trách kỹ thuật trong tổ chức là Thanh Diễm, còn Lam Diễm là một kẻ vô cùng thần bí, không người nào biết hắn ta là ai, có người nói rằng tài chính trong tổ chức đều là do hắn ta cung cấp. Những chuyện này đều là Bạch Diễm nói cho em biết."

"Hồng, Tranh, Hoàng, Bạch, Thanh, Lam, Tử, (*)..." Nhậm Diệc căng thẳng: "Nhưng mà Hoàng Diễm này lợi hại như vậy, em nên báo cho cảnh sát xử lý, không lẽ em muốn một mình đi bắt hắn? Hơn nữa, hai người khách trọ phòng 1206 cũng là con tin trong tay hắn mà!"

(*đỏ, cam, vàng, trắng, xanh lá, xanh dương, tím, lần lượt thể hiện cấp bậc của ngọn lửa, nhiệt độ cao dần từ màu đỏ là yếu nhất, tương ứng với cấp bậc trong tổ chức)

"Nếu báo cảnh sát, rất có thể em cũng sẽ bị bại lộ, không chỉ là bị lộ với bên cảnh sát, mà còn cả với cả Tử Diễm nữa. Hiện tại cảnh sát đã phong tỏa tin tức, Tử Diễm cũng không biết Bạch Diễm sống hay chết, nếu như Hoàng Diễm bị bắt, hắn ta sẽ đoán được là Bạch Diễm đã mở miệng ngay, có thể vì cùng đường mà tiêu hủy rất nhiều bằng chứng, thậm chí chạy trốn, khiến cho việc điều tra của cảnh sát càng thêm khó khăn."

"Nhưng mà anh vẫn cảm thấy quá nguy hiểm." Nhậm Diệc nắm chặt tay Cung Ứng Huyền, hành động trong vô thức này đã để lộ rõ sự lo lắng trong lòng anh.

"Đó là lý do mà em cần vài thứ." Cung Ứng Huyền hất cằm về phía công trường, "Em mua một chút vật liệu."

"Làm sao em mua được?"

"Phòng thí nghiệm hóa học của em có mấy nhà cung cấp, người này chỉ cần tiền thôi, anh ta chưa bao giờ nhiều lời."

"... Đều là nguyên liệu nguy hiểm sao?"

Cung Ứng Huyền nâng tay Nhậm Diệc, đặt một nụ hôn lên đó, đồng thời lộ ra một nụ cười đầy thâm ý: "Nguyên liệu thì cũng chỉ là nguyên liệu thông thường thôi, nếu mà nói nguy hiểm thì phải xem nó ở trong tay ai." Hắn mở cửa xe, "Anh đứng ở đây canh chừng giúp em, chờ em trở lại."

"Ứng Huyền..." Nhậm Diệc nhìn bóng lưng Cung Ứng Huyền, thở dài thật sâu, cởi dây an toàn rồi đi xuống xe.

Hiện tại mặc dù đang là nửa đêm, bốn bề thoạt nhìn đều vắng lặng, nhưng Nhậm Diệc lại có tật giật mình, sau một hồi nhìn ngang liếc dọc, anh chọn một chồng cáp quang chất thành đống, muốn che chắn mình một chút.

Nhưng mới đứng một lúc, một tia sáng chói lóa không hề báo trước mà đột ngột chiếu vào mặt Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc theo bản năng giơ tay lên che, mắt bị chói không mở ra được, trái tim cũng bị dọa đến kinh hoàng không thôi. Anh cứ tưởng là cảnh sát tới bắt người rồi, vừa định chạy đi, lại nghĩ tới người bị truy nã cũng không phải là mình thì chạy làm gì, anh phải đi báo cho Cung Ứng Huyền mới đúng chứ.

"Ê, tên kia! Mi đứng lại đó cho ta!" Một giọng nói già nua cách đó không xa truyền đến.

Mắt Nhậm Diệc miễn cưỡng mà làm quen với ánh sáng đó, híp mắt nhìn, thứ ánh sáng này rõ ràng là của đèn pin, mà đối diện chỉ có một người. Không lẽ là người gõ mõ cầm canh*? Nhậm Diệc lập tức bình tĩnh lại.

(*người báo giờ)

Một cụ ông một tay cầm đèn pin, một tay chống gậy gộc, chạy tới: "Mẹ nhà mày! Lại tới trộm cáp quang!"

Nhậm Diệc vội vàng giải thích: "Ông à, con không phải kẻ trộm."

Cụ ông giơ gậy lên muốn đánh, Nhậm Diệc lập tức nghiêng người tránh né, anh kêu lên: "Đã bảo con không phải kẻ trộm mà!"

"Mi không phải kẻ trộm, vậy thì hơn nửa đêm nửa hôm chạy đến chỗ này làm gì?"

Nhậm Diệc nghẹn lời trong chốc lát, nửa đêm anh ba bốn giờ chạy đến một công trường xa xôi bị bỏ hoang thì để làm gì đây nhỉ?

Ông lão móc điện thoại di động trong túi ra, "Ta muốn báo cảnh sát!"

"Con chính là cảnh sát!" Dưới tình huống cấp bách, Nhậm Diệc thốt lên, "Con, con đang điều tra một vụ án, bí mật." Anh nghĩ thầm, tốt xấu gì trước kia anh cũng là quân nhân, không tính là giả mạo cảnh sát nha!

Ông lão ngẩn người, quan sát Nhậm Diệc một lượt từ trên xuống dưới: "Chứng nhận cảnh sát của cậu đâu?"

"..."

"Súng đâu, còng tay đâu, cậu chứng minh mình là cảnh sát thế nào?"

"... Con là cảnh sát chìm."

Ông lão giận dữ nói: "Ta lăn lộn cả đời ở công trường, loại người giả mạo cảnh sát để lừa tiền phạt đã gặp vô số lần rồi, mi chính là ăn trộm, còn dám giả mạo làm cảnh sát!" Ông lão lại giơ gậy lên muốn đánh.

Nhậm Diệc nhanh chóng lách người né đi, anh cũng nổi giận: "Lại còn muốn đánh con nữa à!"

"Mi còn thế nữa! Ta sẽ báo cảnh sát ngay!"

"Đừng, ông đừng báo cảnh sát!" Nhậm Diệc lập tức nhượng bộ, "Ông lão à, ông bình tĩnh một chút, cộng sự của con sắp trở lại rồi, một hồi nữa cậu ấy sẽ giải thích với ông, hứa luôn."

Ông lão cầm điện thoại di động, nghi ngờ nhìn anh: "Cậu ngồi xuống."

Nhậm Diệc thở dài, không thể làm gì khác đành ngồi xuống.

"Tuổi còn trẻ, đẹp trai, học lại không giỏi." Ông lão lạnh nhạt phán một câu, "Không nhìn thấy tấm bảng kia à."

Nhậm Diệc liếc nhìn tấm bảng kế bên chồng cáp quang, trên đó viết: Cáp quang không có lõi đồng, ăn trộm cũng vô dụng.

"Biết chữ không?"

Nhậm Diệc lười mở miệng.

"Biết chữ không? Đọc lên!"

"Con đã nói bao nhiêu lần là con không phải..."

"Đọc!"

Nhậm Diệc trợn ngược mắt: "Cáp quang không có nõi đồng..."

"Lõi!" Ông lão quát, "Lờ-o-i lõi, không phải là nõi, bé không học, lớn làm ăn trộm!" (*)

(*Khúc này chơi chữ, từ gốc là lõi (纤) đọc là [xiān], nhưng mà Nhậm Diệc đọc thành [qiān] (千))

Nhậm Diệc quả thật là dở khóc dở cười.

Lúc này phía sau hai người truyền đến tiếng bước chân, Nhậm Diệc quay đầu nhìn lại, chính là Cung Ứng Huyền.

Ông lão trở nên khẩn trương.

Cung Ứng Huyền đi tới trước mặt hai người, bình tĩnh kéo Nhậm Diệc từ dưới đất đứng dậy: "Làm sao vậy?"

Nhậm Diệc nói: "Ông lão này cho rằng anh đi ăn trộm, anh nói với ông ấy chúng ta là cảnh sát đang điều tra mà ông không tin."

Cung Ứng Huyền lấy chứng nhận cảnh sát của mình, quay mặt có huy hiệu cảnh sát thật to giơ ra trước mặt ông lão.

Ông lão có hơi lúng túng nhìn hai người, "Là cảnh sát thật à... Các đồng chí, ngại quá, các cậu làm việc tiếp đi." Nói xong hậm hực rời đi.

"Giúp em để đồ lên xe, chúng ta đi nhanh lên."

Cung Ứng Huyền kéo về một chiếc xe đẩy, ở trên có một túi vải lớn và vài thùng giấy bị dán kín, hai người rất nhanh đã bỏ toàn bộ mọi thứ vào trong cốp sau.

Lúc này, dư quang của Nhậm Diệc liếc về nơi có ánh sáng lóe lên, hẳn là ông lão đang nhìn lén.

Cung Ứng Huyền nhíu mày lại: "Rất có thể ông ta sẽ báo cảnh sát."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Đi thôi."

Lên xe, hai người nhanh chóng rời đi.

Trờ về chỗ ở tạm thời, Cung Ứng Huyền đem tất cả mọi thứ vào để trong nhà vệ sinh, trên mặt đất có trải một tấm vải nilon lớn, sau đó đưa cho Nhậm Diệc một tờ giấy: "Sau khi trời sáng, anh mua giúp em mấy thứ này nhé."

Nhậm Diệc nhận lấy rồi xem thử, cái gì mà máy khoan điện, bóng đèn, sợi bông, băng keo trong, dung dịch khử trùng, bột giặt, khoảng chừng có hơn ba mươi món đồ linh tinh.

Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền: "Ứng Huyền, anh thấy là em vẫn nên thông báo cho cảnh sát đi, anh không muốn em phải mạo hiểm, cũng không muốn nhìn em phạm pháp."

Cung Ứng Huyền vịn bả vai Nhậm Diệc, nhìn thật sâu và con ngươi của anh, "Thời hạn 20 năm truy tố chỉ còn lại bốn tháng mà thôi, đây là cơ hội cuối cùng của em, Nhậm Diệc, cả đời này em đều tìm kiếm hung thủ, và hiện tại hung thủ đã đang dần lộ diện rồi."

"Nhưng mà..."

"Cho nên việc em đưa Bạch Diễm trốn thoát, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là em cảm thấy sự cản trở ngay bên trong nội bộ cảnh sát càng ngày càng rõ ràng, lần này em bị truy nã lại càng chứng minh điều đó, chỉ cần bọn em muốn điều tra sâu hơn thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Bây giờ em đã trở thành nghi phạm, chị Ngôn bị cách chức tạm thời, có lẽ chỉ có tự lực cánh sinh mới có thể tra được!"

Nhậm Diệc nhìn tia máu vằn vện trong tròng mắt Cung Ứng Huyền, nhìn thấu một phần mệt mỏi, hai phần điên cuồng và bảy phần căm hận. Anh biết chấp niệm cho việc báo thù đã hoàn toàn nuốt chửng Cung Ứng Huyền, khiến hắn trở nên liều mạng hơn. Hắn có thể không làm cảnh sát, nhưng không thể không bắt được hung thủ.

Nhậm Diệc vô lực buông thõng bả vai: "Được rồi, anh cũng mong rằng em sẽ có thể bắt được Tử Diễm, một lưới bắt hết cả cái tổ chức này."

"Bọn chúng đã lâm vào cảnh đường cùng ngõ cụt rồi, Hoàng Diễm là tay chân số một của Tử Diễm, cũng là người tiếp xúc trực tiếp với Tử Diễm nhiều nhất, có lẽ hắn có thể giúp chúng ta tìm được Tử Diễm." Tay Cung Ứng Huyền bóp chặt bả vai Nhậm Diệc, ngay cả hắn cũng không phát hiện mình vô tình quá lực, "Em biết mình đang tiến lại gần hắn, em muốn đến trước mặt hắn, và hắn đang sợ."

Nhậm Diệc bị đau mà kêu lên một tiếng.

Cung Ứng Huyền phục hồi tinh thần lại, buông lỏng tay ra, sự cố chấp và điên cuồng trên mặt trong nháy mắt đã biến mất, hắn ngượng ngùng nói: "Làm đau anh sao?"

"Không sao đâu."

Cung Ứng Huyền ôm Nhậm Diệc vào lòng: "Nhậm Diệc, anh biết không, với em mà nói, việc bảo vệ anh đã trở thành điều còn quan trọng hơn cả báo thù, cho nên bằng bất cứ giá nào, em cũng muốn đánh bại Tử Diễm."

Nhậm Diệc gật đầu.

"Có lẽ anh là... là điều tốt đẹp duy nhất trên đời em, em chưa từng nghĩ tới, một người như em cũng có một ngày được yêu đương. Lần này, em sẽ không để cho một kẻ nào có thể cướp đi người quan trọng nhất của mình nữa."

Nhậm Diệc cũng ôm hắn thật chặt, kiên định nói: "Không một ai có thể chia cắt chúng ta."

- ---

Nhậm Diệc dựa vào danh sách mà Cung Ứng Huyền đưa cho anh, đi đến siêu thị và cửa hàng dụng cụ cơ khí để kiếm đồ.

Điện thoại của anh đột nhiên vang lên, anh cầm lên nhìn, là một dãy số xa lạ: "Alo?"

"Đội trưởng Nhậm, chào cậu, tôi là Trịnh Bồi."

Nghe được giọng nói này, Nhậm Diệc theo bản năng mà sinh ra phản cảm, anh muốn cúp điện thoại, nhưng lại nghĩ, nếu mình cúp điện thoại, chẳng phải có phần chột dạ hay sao. Anh không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Hai ngày nay cậu ở đâu?"

"Tôi cũng không phải là tội phạm của ông, tôi ở đâu còn phải báo cáo cho ông biết chắc?"

"Đội trưởng Nhậm, tôi cho rằng cậu nên nguyện ý phối hợp điều tra với chúng tôi."

"Ông nghĩ thế nào là chuyện của ông, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây."

"Lẽ nào cậu và Cung Ứng Huyền đang ở cùng một chỗ sao?" Trịnh Bồi nhanh chóng nói.

Nhậm Diệc ngừng một chút: "Các ông tìm được cậu ấy à?"

"Xế chiều hôm trước cậu đi vào viện dưỡng lão thăm cha mình, sau đó hành tung trở nên bí ẩn, bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Tôi đã bảo rồi, tôi thích đi chỗ nào cũng không cần phải báo cáo với ông." Nhậm Diệc hỏi ngược lại: "Làm sao ông biết tôi đi viện dưỡng lão? Ông theo dõi thôi? Tôi cảnh cáo ông..."

"Đội trưởng Nhậm, xin cậu cho tôi mấy phút, hãy nghe tôi nói." Giọng nói của Trịnh Bồi mang theo sự trầm ổn, rất dễ dàng làm người khác tin tưởng: "Nếu như cậu đã gặp tiến sĩ Cung, tôi không biết cậu ta đã nói gì với cậu, nhưng đại khái tôi có thể đoán ra cậu ta nhất định sẽ nói là Bạch Xích Thành giết Nhạc Tân Cốc nhằm mục đích đào tẩu, nên đã dùng manh mối trong vụ án năm xưa để uy hiếp cậu ta."

Nhậm Diệc lặng thinh.

"Ở trong khách sạn, tiến sĩ Cung đã từng kích động nói muốn giết Nhạc Tân Cóc, muốn cho Nhạc Tân Cốc cũng nếm thử mùi vị bị đốt chết tươi là thế nào."

"Vậy thì sao, có ai kiểm soát được lời nói của mình khi đang cực kỳ tức giận đâu."

"Nhưng lời đe dọa của cậu ta lẫn với chuyện xảy ra sau này là hoàn toàn trùng khớp. Nói những lời này xong, cậu ta liền chủ động tắt máy nghe trộm đi."

Nhậm Diệc cứng đờ người.

"Thế nào, cậu nói với cậu là Bạch Xích Thành ép cậu ta tắt đúng không? Bạch Xích Thành làm sao có thể biết được trên người cậu ta có gắn thiết bị nghe trộm chứ? Là tự cậu ta làm, Bạch Xích Thành chưa từng yêu cầu, cho nên cuối cùng bọn họ đã nói gì sau đó thì chẳng có ai biết, thế nhưng kết quả chúng ta đều thấy được, Nhạc Tân Cốc thật sự bị đốt chết tươi, mà cậu lại dẫn Bạch Diễm đi trốn."

Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Đầy đều là suy đoán của ông."

"Đúng vậy, những suy đoán này không đủ để chúng ta nghi ngờ cậu ta, thế nhưng, khi kiểm tra hiện trường phạm tội tại nhà Trương Văn, chúng tôi tìm được một thứ."

"Thứ gì?"

"Một bì thư, là bì thư của bệnh viện tư nhân Sakir, bên trong là bức ảnh chụp từ camera ghi lại hình ảnh Trương Văn đang lén lút hành động trong bệnh viện."

Nhậm Diệc ngây người.

"Bệnh viện tư nhân Sakir có lẽ không xa lạ gì với đội trưởng Nhậm, nhìn trong hình, Trương Văn đang chụp lén cậu và cha cậu." Trịnh Bồi nói thêm. "Cậu biết điều này có nghĩa là gì chứ, nghĩa là tiến sĩ Cung đã biết rằng Trương Văn là kẻ đứng sau mọi chuyện khi cậu gặp nạn, thế nhưng cậu ta lại không nói cho bất kỳ ai, cậu ta gửi thứ này cho Trương Văn, đương nhiên là để uy hiếp, về phần uy hiếp Trương Văn làm cái gì, hẳn là cậu cũng muốn biết như tôi. Nhưng bất kể xuất phát từ mục đích gì, nếu không phải hắn giấu giếm chuyện này với bên cảnh sát, thì có thể cảnh sát Thái Cường đã không bị thương."

Nhậm Diệc cảm giác được trái tim mình đang kịch liệt run rẩy, đầu óc cũng ong ong mơ hồ.

Lời người này nói có thật không? Nếu là thật, tại sao Cung Ứng Huyền lại gạt anh? Tại sao lại một lần nữa gạt anh?

Bọn họ đã từng nói không còn giấu giếm nhau chuyện gì nữa mà!

"Đội trưởng Nhậm, nếu như cậu đồng ý phối hợp với tôi, cũng chính là đang giúp đỡ tiến sĩ Cung."

Trầm mặc một lúc lâu, Nhậm Diệc khẽ nói: "Tôi cũng muốn biết cậu ấy đang ở đâu lắm đây." Anh cúp máy, ném điện thoại di động vào trong thùng rác.