Hoa Gian Diễm Sự

Chương 3: Chương 3

phần 3:Tư thế sỉ nhục

Không, anh nói sẽ không giết cô, mà là phải dùng phương thức khác tới trừng phạt nàng cảm kích mà không nói.

"Cô cái gì đều không làm, đó là sai lầm lớn nhất, cô ta miêu tả cho cô ra sao? Có muốn càng thêm rõ ràng em gái tôi trải qua cái gì không? Ha ha, con bé cũng sợ đau, con bé từ nhỏ cũng sợ hãi."

Ánh mắt anh trong nháy mắt dữ tợn lên, cuồng loạn mất khống chế, một tay túm lấy cổ Hoa Ly kéo cô đến trước mặt mình, dùng ánh mắt thập phần tàn nhẫn nhìn cô, ngón tay lạnh băng xoa nước mắt hấp tấp chảy xuống gương mặt cô.

"Khóc đi khóc đi, khi đó em ấy hẳn là cũng khóc như thế này."

Hoa Ly biết tinh thần người này khả năng không bình thường, hai cổ tay cô chống lại anh tới gần, cần cổ đau thẳng run run, khóc hô: "Người đáng chết đều bị anh giết, tôi chỉ là một người vô tội, anh vì cái gì đối với tôi như vậy! Anh lại cùng những cái thương tổn em gái anh có cái gì khác nhau!"

Anh cười lạnh, giống như một con quái vật ăn thịt người hơn, cách khẩu trang đem mặt hai người gần sát.

"Cô thực sự vô tội? Cô đã xóa những bức ảnh đó."

Câu nói này khiến não Hoa Ly nháy mắt trống rỗng, anh cư nhiên biết!

Trước đây di động A Văn xác thậtchụp rất nhiều bức ảnh về đêm đó, mỗi bức ảnh là một cô gái bị làm nhục, một bức so với một bức càng thảm, thậm chí có người bị bỏng do rót axít, bọn họ còn dùng băng dán khăn lông đem miệng người ta trói lại, sau đó lại dùng dây thép trói chặt thân thể của người ta, bày ra đủ loại tư thế sỉ nhục.

Vì bạn thân, Hoa Ly gạt bỏ ý định gọi cảnh sát, liền giúp A Văn xóa tất cả những bức ảnh có thể trực tiếp dùng làm bằng chứng trong điện thoại.

Nhìn mặt Hoa Ly trắng bệch hoảng sợ, ánh mắt của người đàn ông càng đáng sợ, đây là một cô gái hơn em gái anh vài tuổi, cô có gia đình tốt đẹp, dung mạo xinh đẹp, nhưng trái tim...!hư thối giống những người đó.

"Không người nào vô tội."

"Không muốn không muốn không cần! A Văn là bạn tốt duy nhất của tôi, tôi không thể không giúp cô ấy, cầu xin anh, anh đã giết cô ấy rồi, buông tha tôi đi!"

Anh vặn tay cô ra sau lưng, dây thép hơi mềm một vòng một vòng gắt gao quấn chặt, cô xin tha, cô khóc kêu đều không thể ngăn cản anh, chờ đợi cô, có lẽ chính là khung cảnh trong những bức ảnh đó.

Anh nhất cử nhất động đều bình tĩnh cực kỳ, so với khi giết người hung tàn, như bây giờ đảo càng thêm phiền toái, cô giống như là con cá hấp hối giãy giụa dưới thân anh vặn vẹo, tiếng nói dễ nghe đều mau kêu phá, anh mới lấy kéo, hai ba lần liền đem váy áo trên người cô cắt toái, sau đó xé rách.

"A!"

"Còn nhớ rõ bức ảnh đầu tiên là cái gì? Còn bức ảnh thứ hai thì sao?"

Ngón tay anh chạm vào làn da trần trên ngực cô, màu trắng sữa khiến anh không nhịn được dùng sức xoa hồng, Hoa Ly vẫn luôn lắc đầu, hỗn loạn điên cuồng hoảng sợ, cô cái gì đều nhớ không nổi, địa phương chưa từng có người chạm qua, cứ như vậy bị nam nhân xa lạ nhéo.

Cho đến khi cô bị lột trần, trong mắt anh cũng không có một tia tình dục, nhìn cô trần trụi kinh người mỹ lệ, càng có rất nhiều thích giết chóc tàn nhẫn.

"Cảm giác thế nào? Nói cho tôi nha."

Anh ngồi ở bên hông cô, vóc người trầm trọng áp cô không thể động đậy, nhũ thịt to lớn kiều nộn bị anh xoa chơi, cổ chân nhược nhược cọ động, chỉ còn lại có tiếng vang xích sắt nhỏ vụn.

"Đau...!Sợ..."

Sinh sôi đau, còn có cảm thấy thẹn, càng có rất nhiều tuyệt vọng.

"Như vậy liền đau? Trên thi thể em gái tôi, nơi này nơi nơi đều là tàn thuốc, cô hẳn là thấy rồi."

Hoa Ly xác thật thấy, không chỉ trên ngực, thậm chí là chân tâm, sau khi bị sáu nam nhân hiếp, còn có vết bỏng do sáp, nơi nơi đều là bị phỏng, bọn họ còn đem ngọn nến cắm vào thân thể của cô ấy, sau đó chụp ảnh.

"Tôi không biết! Tôi cái gì cũng không biết!"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.